Kết *tung hoa*
Đau ! Cái quái gì mà hạnh phúc như ở trên thiên đường, khoái cảm không thể nào quên, một lần rồi sẽ muốn thêm. Làm ơn đi, vui đến trong lòng nở hoa đâu không thấy, cậu chỉ thấy cái mông mình nở hoa thôi à. Nhưng cũng không thể trách được a, bởi chính cậu chính là người chổng mông tự nguyện mà. Nhưng vẫn tức , rất tức a, tại sao chỉ có cậu phải chịu đau, còn hắn ăn cậu xong rồi tâm trạng lại phơi phới thế chứ ? Bất công quá sức.
– Làm gì mà mặt em sưng ra vậy ?
Draco bước từ phòng tắm ra, trên người chỉ mặt độc cái quần dài. Vài giọt nước chạy lần xuống dọc bờ ngực vững chãi làm cho Draco càng thêm vẻ quyến rũ ,đậm chất nam tính không ngờ. Harry nuốt nước bọt ừng ực. Không, không được ! Thấy thế mà đã nhỏ dãi ra như thế này quả thật mất giá, phải làm cao, phải làm..cao.. Nhưng mà không biết có phải là do bị Draco làm cho thoái hóa hay không nữa mà Harry ngày càng háo sắc, mắt cứ nhìn chăm chăm lấy Draco. Nhưng con người kia thì không có để ý, “ vô ý vô tứ ” mà mặc áo vào. Vâng, nhờ sự hồn nhiên đó mà bạn Harry ngay lập tức quay người lại, phồng mang trợn má tỏ vẻ giận dỗi. Tiến sát lại gần, Draco 1 vòng ôm trọn Harry vào lòng, khẽ hôn nhẹ lên trán, cười hỏi :
– Sao nào ?
Harry vẫn là giận dỗi, ngoảnh mặt đi chỗ khác, dùng lời không xong, Draco đành chuyển phương án sang tấn công trực tiếp, cúi đầu mà hôn hôn cắn cắn lên cái cổ trắng ngần hấp dẫn của Harry. Harry sau một hồi cố giữ bình tĩnh không nhịn được nữa chỉ còn cách đẩy Draco ra, miệng chu lên mà liếng thoắng :
– Không thích ! Cái.. đó và cả cái hôm qua .. nữa ..– Nói đến đây, mặt Harry tự nhiên đỏ lựng lên vì xấu hổ. Draco thích nhất là lúc Harry ngượng ngùng thế nên tuyệt nhiên không chịu bỏ lỡ cơ hội chọc cậu.
– Thật chứ ! – Draco giả vờ chán nản nằm bò ra giường.
– Thật.. – Thề luôn !
– Vậy mà anh nghĩ em rất thích a ~ Lạ thật, anh nhớ đêm qua e rất chi là nhiệt tình mà ~
– Không c.. – Chưa nói hết câu, cái chất giọng khàn khàn của Harrry đã như tố cáo tất cả. Thẹn chín người, Harry đành cúi gằm xuống, cố che đi khuôn mặt đỏ như gấc. Draco khẽ cười, nhìn vành tai đỏ lên của Harry mà khoái chí.
– Đã đổi ý chưa nào ~ – Draco lại tiến sát gần, khẽ cắn vào tai Harry kích thích. Harry dù là có xấu hổ nhưng vẫn là quyết tâm giữ sĩ diện đến cùng tức giận mà hét thẳng vào mặt Draco :
– Không ! Đồ dê xồm háo sắc ! – Thỏa xong cơn giận, lúc Harry nhìn vào khuôn mặt đen kịt của Draco thì hối hận cũng không kịp, tên đại ma vương này sẽ làm gì cậu đây ??
– Thưa cậu chủ ! Có ngài Stack muốn gặp ngài ! – Ân nhân cứu mạng a.. Ơ , mà khoan, là lão Stack sao ? Harry ngẩng đầu lên nhìn Draco. Draco im lặng một lúc mới lên tiếng :
– Cho vào !
– A ~ Draco ! Đừng cho ông ta vào, anh đâu đã biết cách giải quyết đâu, chẳng lẽ anh chịu để mất trắng sao ?.. Nếu có thể, thì ..anh cứ dùng tạm tài sản của em đi đã,..
– Không cần đâu ! – Draco kéo cậu vào lòng, hôn nhẹ lên trán cậu.
– Cậu nhất quyết không đồng ý hay đó là nụ hôn cuối cùng vậy ? – Lão Stack xuất hiện, khuôn mặt lão hiện lên nụ cười đểu giả thấy rõ.
– Tôi nghĩ là ngài đã hiểu ? – Trong phút chốc, nụ cười của lão biến mất, ngay sau là bản chất thực sự. Cười khinh miệt, lão nghiêng đầu ra hiệu cho tên thuộc hạ phía sau rồi khệnh khạng nói :
– Tuổi trẻ ! Để tôi cho cậu biết cậu đã mất gì nhé ! 15 chi nhánh trong vòng 1 tuần, việc cậu sụp đổ chỉ là vấn đề thời gian !
– Draco, thật sao ..? – Harry vẫn không tin vào những điều mình vừa nghe. Sao có thể ?
Im lặng..
– Draco à .. nếu khó khăn quá, em có thể lấy tiền trong ngân hàng ..
– Không cần ! – Draco lắc đầu.
– Đến lúc này anh còn cứng đầu sao ?! – Lòng Harry dấy lên 1 cảm giác khó chịu, vừa buồn vừa giận- Chẳng lẽ anh vẫn coi em là người ngoài cuộc sao ?! Em muốn giúp anh thôi mà ! Làm ơn ..
– Thực sự không cần, Harry ! – Draco nói kiên quyết. Sau 2 lần trải nghiệm cảm giác đau khổ, Harry có phần trở nên nhạy cảm , ngay lập tức chộp lấy cánh tay Draco, cả người run lên từng đợt.
– Anh..sẽ không bỏ em nữa chứ ? – Hoang mang tột độ, dù lòng không muốn nói ra nhưng cậu vẫn bắt buộc phải hỏi.
– Ừm !.. – Trời lại đang muốn đùa cậu sao ? Mắt Harry lại hoe đỏ.
– Tất nhiên là không, đồ ngốc ! Anh sẽ bám em đến nỗi em muốn dời anh ra cũng không được ! – Hôn nhẹ lên mắt Harry, Draco cười rồi nói nhỏ :
– Giờ để anh giải quyết công việc, em sẽ được xem kịch hay đấy.
Kịch hay, là bi kịch của anh luôn hả ? Đến giờ còn có thể tự tin như vậy chẳng lẽ là nhờ bản tính tự cao tự đại cố hữu sao ?
– Xin lỗi đã khiến ngài chờ ! – Draco quay lại nhìn lão Stack với khuôn mặt vô cảm.
– Tôi không phiền dành tặng cho kẻ sắp mất đi tất cả mấy phút đâu !
– Có phải ông thực sự đã mua những chi nhánh của tôi ?
– Đúng !
– Và hoàn toàn chịu trách nhiệm về nó !
– Ừm..có thể nói vậy !
– Tôi thực lòng khuyên ngài đừng làm vậy !
– Cậu hối hận sao ? Dù gì ta cũng đã mua đứt chúng rồi !
– Vậy sao ? – Draco thở dài tỏ vẻ tiếc rẻ.
– Tôi đã cố tự mình thanh toán số hóa đơn thuế của Bộ, giờ ngài đã giúp, thật tốt quá !
– Cái gì ??
– Chắc ngài thừa biết, việc trốn thuế có thể khiến người ta giàu lên 1 cách nhanh chóng !
– Phải ! Nhưng nó có liên quan gì ở đây chứ ? – Lão Stack nghĩ ngợi đôi chút – Chẳng lẽ..Những công ty đó gánh tất cả số thuế của công ty mẹ ? – 2 mắt lão Stack mở to vì kích động.
– Ngài có vẻ hiểu vấn đề nhanh đấy ! Nói thêm cho ngài hay, công ty tôi chưa từng chi trả 1 đồng thuế nào, giờ ngài lại nghĩa hiệp mà đưa tay trợ giúp, tôi biết cám ơn ngài như thế nào đây ? – Lão Stack bần thần, đầu mải mê tính toán với số thuế khổng lồ, con số có lẽ đạt tới mức bằng số tài sản mà lão đang có hiện giờ.
– Coi như lần này tôi chịu thiệt ! Khá lắm !!– Nhếch mép cười dù mặt vẫn còn xây xẩm, lão nhìn Draco bằng đôi mắt đầy hằn thù. –Nhưng tôi nghĩ, dù công ty cậu có trả được số thuế kia thì vẫn sẽ khốn đốn trong 1 thời gian dài đấy ! Còn tôi, giờ chỉ cần bán quách những chi nhánh kia đi là đủ thảnh thơi để xem cậu chống trả rồi !
– Nếu tôi hiểu không nhầm, ngài đang muốn bù vốn bằng việc bán những chi nhánh đó ? – Không đợi lão trả lời, Draco tiếp tục nói :
– Tôi e rằng việc đó là không thể thực hiện được, bởi, tất cả những công ty ngài mua, đều là công ty chỉ có trên giấy tờ mà thôi, thực chất, nó không hề tồn tại.
– Không thể !! Tao đã cho người kiểm tra ! – Mặt lão xám lại.
– Ai nào ?
– Hắn ! – Chỉ ra đằng sau, tên đầy tớ của lão đã xuất hiện từ bao giờ ,như một bóng ma vậy, đến lúc lão chỉ Harry mới nhận ra sự tồn tại của gã.
– Vậy sao ? Ông nghĩ có thể tin tưởng vào hắn ?
– Đương nhiên, đó là người đã cứu con gái ta.. Chẳng lẽ.. – Toàn thân run lẩy bẩy, khuôn mặt trắng bệch, Stack như không chấp nhận mà nói ra sự thật.
– Phải ! Hắn là thuộc hạ của tôi ! Lòng tin tưởng vào hắn của ông là do 1 tay tôi sắp xếp lên ! Và chuyện hắn cứu con gái ông là nút thắt cuối cùng cho lòng tin tuyệt đối của ông vào hắn ! – Draco cười khẩy, nhại lại lời Stack lúc trước – Để tôi cho ông biết ông đã mất gì nhé ! 1 số tiền bằng với 80% cổ phần của công ty ông cho cục thuế để được gì ? Chẳng gì cả. Xem ra chúng ta đã đổi chỗ cho nhau rồi !
– Mày , thằng nhãi !! Chết đi !
– Bụp ! – Harry còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy lão Stack nằm bò dưới sàn.
– Biết điều thì tránh xa tôi ra 1 chút ! Không thì tôi sẽ biến cuộc sống của ông thành những chuỗi ngày sống trong địa ngục ! Giờ thì mau cút đi ! – Lấy chân của mình mà dẫm lên đầu lão rồi lại đã phăng đi, Draco nhìn Stack với ánh mắt lạnh băng coi thường đồng thời chứa đựng đầy sự đe dọa. Trong phút giây, Harry như thấy 1 con người hoàn toàn khác, máu lạnh. Ánh mắt kia khiến cậu sợ đến phát run, đến khi căn phòng chỉ còn 2 người, cậu vẫn như thất thần mà đứng đó.
– Em sao vậy ? – Draco vươn nhẹ tay vuốt má Harry, dù cậu không phản ứng nhưng Draco vẫn nhận thấy cậu đang sợ hãi. Cậu run. Thực sự, bây giờ anh quả thật chẳng biết phải làm gì, bất lực. Đôi tay đặt trên má cậu buông thõng xuống.
– Bốp ! – Harry đột nhiên dùng tay mà tát vào 2 má mình sau một hồi lâu im lặng.
– Em làm gì vậy ?!! – Draco giật nảy, vội nắm lấy tay Harry không cho cậu làm việc ngu ngốc.
– Anh không sao chứ ? – Harry hỏi. Nhưng có nhầm không vậy ? Đáng lẽ anh mới là người phải hỏi câu đấy chứ ?
– Em..
– Ý em là.. anh có mệt mỏi không khi luôn phải giữ bộ mặt đó ! – Cậu thấy Draco thoáng chút ngỡ ngàng. Cậu chỉ phỏng đoán, từ kinh nghiệm của cậu khi luôn phải ép mình vào hình ảnh người anh hùng cứu thế giới. Thứ cảm giác đó khiến người ta ngột ngạt đến phát sợ. Tuy nhiên may thay, cậu chỉ phải chịu đừng nó trong 1 thời gian ngắn, còn anh.. con người luôn mang 2 khuôn mặt , mà 1 trong đó có lẽ chỉ cậu được thấy chắc còn mệt mỏi hơn bội phần.
– Phải ! Thật sự là rất mệt ! – Gục khẽ đầu lên vai Harry, Draco thở dài mệt nhọc. Vuốt nhẹ dọc sống lưng Draco, Harry nhẹ nhàng mà ôm siết lấy Draco.
Nếu em có thể luôn giữ chặt anh như thế này, thì dù tương lại ra sao, em cũng sẽ mãi cũng anh tiến bước, Draco à !
– Harry à ! Anh yêu em ! – Đỏ mặt, hơn thế nữa, hơi thở của Draco cứ nhẹ nhàng mà phả vào cổ cậu khiến Harry như muốn nghẹt thở, nhưng rốt cuộc cậu cũng lí nhí nói ra câu đáp trả :
– Em biết rồi..
– Còn em ?
– Ừm .. cũng .. có. !– Draco bỗng đứng bật dậy, nhìn thẳng vào mắt Harry, cố gắng moi ra được câu trả lời vừa ý !
– Em .. cũng yêu anh !
– Vậy tốt rồi ! – Draco cười ma mãnh – Vậy.. mình làm gì đó đi ..
– Sao lúc nào anh cũng chỉ nghĩ theo cái chuyện ấy !
– Khi nào ? Đầu óc em đen tối ghê ! – Đỏ mặt vì bị hố, Harry đẩy Draco ra, hét thẳng vào tai anh :
– Anh..!! Đi chết đi !!
– Anh chết sẽ có người rất buồn đó a ~~
– … – Đỏ mặt lần 2, sống với cái tên háo sắc, dê xồm chết dẫm này thì cậu đi chết có lẽ là tốt hơn a !!
Nhưng không được, cậu mà mất thì Draco sẽ rất buồn a !! Vậy nên Harry à ! Chấp nhận số phận đi !
Thời khắc chúng ta bên nhau, từng khoảnh khắc em sẽ mãi giữ chặt trong tim.
Em yêu anh ! Em là của anh !
Sau tầm 2th om fic, cuối cùng ta cũng hoàn thành được bộ này. Ta vốn muốn có fic ya nhưng có lẽ ta sẽ chỉ viết ở phụ chương thôi hoặc nếu thấy không thể thì ta sẽ k viết nên đừng mong chờ quá a. Chưa kể chờ cái phụ lục của ta cũng rất là lâu a =.=. Thôi bạn nào ủng hộ ta thì cố chờ ta 1 năm, ta sẽ trở lại vs 1 fic hoàn toàn mới 😡 Cố chờ nha 🙂