Xảo quyệt chương 17 – Kết.

Kết *tung hoa*

Đau ! Cái quái gì mà hạnh phúc như ở trên thiên đường, khoái cảm không thể nào quên, một lần rồi sẽ muốn thêm. Làm ơn đi, vui đến trong lòng nở hoa đâu không thấy, cậu chỉ thấy cái mông mình nở hoa thôi à. Nhưng cũng không thể trách được a, bởi chính cậu chính là người chổng mông tự nguyện mà. Nhưng vẫn tức , rất tức a, tại sao chỉ có cậu phải chịu đau, còn hắn ăn cậu xong rồi tâm trạng lại phơi phới thế chứ ? Bất công quá sức.

–         Làm gì mà mặt em sưng ra vậy ?

Draco bước từ phòng tắm ra, trên người chỉ mặt độc cái quần dài. Vài giọt nước chạy lần xuống dọc bờ ngực vững chãi làm cho Draco càng thêm vẻ quyến rũ ,đậm chất nam tính không ngờ. Harry nuốt nước bọt ừng ực. Không, không được ! Thấy thế mà đã nhỏ dãi ra như thế này quả thật mất giá, phải làm cao, phải làm..cao.. Nhưng mà không biết có phải là do bị Draco làm cho thoái hóa hay không nữa mà Harry ngày càng háo sắc, mắt cứ nhìn chăm chăm lấy Draco. Nhưng con người kia thì không có để ý, “ vô ý vô tứ ” mà mặc áo vào. Vâng, nhờ sự hồn nhiên đó mà bạn Harry ngay lập tức quay người lại, phồng mang trợn má tỏ vẻ giận dỗi. Tiến sát lại gần, Draco 1 vòng ôm trọn Harry vào lòng, khẽ hôn nhẹ lên trán, cười hỏi :

–         Sao nào ?

Harry vẫn là giận dỗi, ngoảnh mặt đi chỗ khác, dùng lời không xong, Draco đành chuyển phương án sang tấn công trực tiếp, cúi đầu mà hôn hôn cắn cắn lên cái cổ trắng ngần hấp dẫn của Harry. Harry sau một hồi cố giữ bình tĩnh không nhịn được nữa chỉ còn cách đẩy Draco ra, miệng chu lên mà liếng thoắng :

–         Không thích ! Cái.. đó và cả cái hôm qua .. nữa ..– Nói đến đây, mặt Harry tự nhiên đỏ lựng lên vì xấu hổ. Draco thích nhất là lúc Harry ngượng ngùng thế nên tuyệt nhiên không chịu bỏ lỡ cơ hội chọc cậu.

–         Thật chứ ! – Draco giả vờ chán nản nằm bò ra giường.

–         Thật.. – Thề luôn !

–         Vậy mà anh nghĩ em rất thích a ~ Lạ thật, anh nhớ đêm qua e rất chi là nhiệt tình mà ~

–         Không c.. –  Chưa nói hết câu, cái chất giọng khàn khàn của Harrry đã như tố cáo tất cả. Thẹn chín người, Harry đành cúi gằm xuống, cố che đi khuôn mặt đỏ như  gấc. Draco khẽ cười, nhìn vành tai đỏ lên của Harry mà khoái chí.

–         Đã đổi ý chưa nào ~ – Draco lại tiến sát gần, khẽ cắn vào tai Harry kích thích. Harry dù là có xấu hổ nhưng vẫn là quyết tâm giữ  sĩ diện đến cùng tức giận mà hét thẳng vào mặt Draco :

–         Không ! Đồ dê xồm háo sắc ! – Thỏa xong cơn giận, lúc Harry nhìn vào khuôn mặt đen kịt của Draco thì hối hận cũng không kịp, tên đại ma vương này sẽ làm gì cậu đây ??

–         Thưa cậu chủ ! Có ngài Stack muốn gặp ngài ! – Ân nhân cứu mạng a.. Ơ , mà khoan, là lão Stack sao ? Harry ngẩng đầu lên nhìn Draco. Draco im lặng một lúc mới lên tiếng :

–         Cho vào !

–         A ~ Draco ! Đừng cho ông ta vào, anh đâu đã biết cách giải quyết đâu, chẳng lẽ anh chịu để mất trắng sao ?.. Nếu có thể, thì ..anh cứ dùng tạm tài sản của em đi đã,..

–         Không cần đâu ! – Draco kéo cậu vào lòng, hôn nhẹ lên trán cậu.

–         Cậu nhất quyết không đồng ý hay đó là nụ hôn cuối cùng vậy ? – Lão Stack xuất hiện, khuôn mặt lão hiện lên nụ cười đểu giả thấy rõ.

–         Tôi nghĩ là ngài đã hiểu ? – Trong phút chốc, nụ cười của lão biến mất, ngay sau là bản chất thực sự. Cười khinh miệt, lão nghiêng đầu ra hiệu cho tên thuộc hạ phía sau rồi khệnh khạng nói :

–         Tuổi trẻ ! Để tôi cho cậu biết cậu đã mất gì nhé ! 15 chi nhánh trong vòng 1 tuần, việc cậu sụp đổ chỉ là vấn đề thời gian !

–         Draco, thật sao ..? – Harry vẫn không tin vào những điều mình vừa nghe. Sao có thể ?

Im lặng..

–         Draco à .. nếu khó khăn quá, em có thể lấy tiền trong ngân hàng ..

–         Không cần ! – Draco lắc đầu.

–         Đến lúc này anh còn cứng đầu sao ?! – Lòng Harry dấy lên 1 cảm giác khó chịu, vừa buồn vừa giận- Chẳng lẽ anh vẫn coi em là người ngoài cuộc sao ?! Em muốn giúp anh thôi mà ! Làm ơn ..

–         Thực sự không cần, Harry ! – Draco nói kiên quyết. Sau 2 lần trải nghiệm cảm giác đau khổ, Harry có phần trở nên nhạy cảm , ngay lập tức chộp lấy cánh tay Draco, cả người run lên từng đợt.

–         Anh..sẽ không bỏ em nữa chứ ? – Hoang mang tột độ, dù lòng không muốn nói ra nhưng cậu vẫn bắt buộc phải hỏi.

–          Ừm !.. – Trời lại đang muốn đùa cậu sao ? Mắt Harry lại hoe đỏ.

–         Tất nhiên là không, đồ ngốc ! Anh sẽ bám em đến nỗi em muốn dời anh ra cũng không được ! – Hôn nhẹ lên mắt Harry, Draco cười rồi nói nhỏ :

–         Giờ để anh giải quyết công việc, em sẽ được xem kịch hay đấy.

Kịch hay, là bi kịch của anh luôn hả ? Đến giờ còn có thể tự tin như vậy chẳng lẽ là nhờ bản tính tự cao tự đại cố hữu sao ?

–         Xin lỗi đã khiến ngài chờ ! – Draco quay lại nhìn lão Stack với khuôn mặt vô cảm.

–         Tôi không phiền dành tặng cho kẻ sắp mất đi tất cả mấy phút đâu !

–         Có phải ông thực sự đã mua những chi nhánh của tôi ?

–         Đúng !

–         Và hoàn toàn chịu trách nhiệm về nó !

–         Ừm..có thể nói vậy !

–         Tôi thực lòng khuyên ngài đừng làm vậy !

–         Cậu hối hận sao ? Dù gì ta cũng đã mua đứt chúng rồi !

–         Vậy sao ? – Draco thở dài tỏ vẻ tiếc rẻ.

–         Tôi đã cố tự mình thanh toán số hóa đơn thuế của Bộ, giờ ngài đã giúp, thật tốt quá !

–         Cái gì ??

–         Chắc ngài thừa biết, việc trốn thuế có thể khiến người ta giàu lên 1 cách nhanh chóng !

–         Phải ! Nhưng nó có liên quan gì ở đây chứ ? – Lão Stack nghĩ ngợi đôi chút – Chẳng lẽ..Những công ty đó gánh tất cả số thuế của công ty mẹ ? – 2  mắt lão Stack mở to vì kích động.

–         Ngài có vẻ hiểu vấn đề nhanh đấy ! Nói thêm cho ngài hay, công ty tôi chưa từng chi trả 1 đồng thuế nào, giờ ngài lại nghĩa hiệp mà đưa tay trợ giúp, tôi biết cám ơn ngài như thế nào đây ? – Lão Stack bần thần, đầu mải mê tính toán với  số thuế khổng lồ, con số có lẽ đạt tới mức bằng số tài sản mà lão đang có hiện giờ.

–         Coi như lần này tôi chịu thiệt ! Khá lắm !!– Nhếch mép cười dù mặt vẫn còn xây xẩm, lão nhìn Draco bằng đôi mắt đầy hằn thù. –Nhưng tôi nghĩ, dù công ty cậu có trả được số thuế kia thì vẫn sẽ khốn đốn trong 1 thời gian dài đấy ! Còn tôi, giờ chỉ cần bán quách những chi nhánh kia đi là đủ thảnh thơi để xem cậu chống trả rồi !

–         Nếu tôi hiểu không nhầm, ngài đang muốn bù vốn bằng việc bán những chi nhánh đó ? – Không đợi lão trả lời, Draco tiếp tục nói :

–         Tôi e rằng việc đó là không thể thực hiện được, bởi, tất cả những công ty ngài mua, đều là công ty chỉ có trên giấy tờ mà thôi, thực chất, nó không hề tồn tại.

–         Không thể !! Tao đã cho người kiểm tra ! – Mặt lão xám lại.

–         Ai nào ?

–         Hắn ! – Chỉ ra đằng sau, tên đầy tớ của lão đã xuất hiện từ bao giờ ,như một bóng ma vậy, đến lúc lão chỉ Harry mới nhận ra sự tồn tại của gã.

–         Vậy sao ? Ông nghĩ có thể tin tưởng vào hắn ?

–         Đương nhiên, đó là người đã cứu con gái ta.. Chẳng lẽ.. – Toàn thân run lẩy bẩy, khuôn mặt trắng bệch, Stack như không chấp nhận mà nói ra sự thật.

–         Phải ! Hắn là thuộc hạ của tôi ! Lòng tin tưởng vào hắn của ông là do 1 tay tôi sắp xếp lên ! Và chuyện hắn cứu con gái ông là nút thắt cuối cùng cho lòng tin tuyệt đối của ông vào hắn ! – Draco cười khẩy, nhại lại lời Stack lúc trước – Để tôi cho ông biết ông đã mất gì nhé ! 1 số tiền bằng với 80% cổ phần của công ty ông cho cục thuế để được gì ? Chẳng gì cả. Xem ra chúng ta đã đổi chỗ cho nhau rồi !

–         Mày , thằng nhãi !! Chết đi !

–         Bụp ! – Harry còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy lão Stack nằm bò dưới sàn.

–         Biết điều thì tránh xa tôi ra 1 chút ! Không thì tôi sẽ biến cuộc sống của ông thành những chuỗi ngày sống trong địa ngục ! Giờ thì mau cút đi ! – Lấy chân của mình mà dẫm lên đầu lão rồi lại đã phăng đi, Draco nhìn Stack với ánh mắt lạnh băng coi thường đồng thời  chứa đựng đầy sự đe dọa. Trong phút giây, Harry như thấy 1 con người hoàn toàn khác, máu lạnh. Ánh mắt kia khiến cậu sợ đến phát run, đến khi căn phòng chỉ còn 2 người, cậu vẫn như thất thần mà đứng đó.

–         Em sao vậy ? – Draco vươn nhẹ tay vuốt má Harry, dù cậu không phản ứng nhưng Draco vẫn nhận thấy cậu đang sợ hãi. Cậu run. Thực sự, bây giờ anh quả thật chẳng biết phải làm gì, bất lực. Đôi tay đặt trên má cậu buông thõng xuống.

–         Bốp ! – Harry đột nhiên dùng tay mà tát vào 2 má mình sau một hồi lâu im lặng.

–         Em làm gì vậy ?!! – Draco  giật nảy, vội nắm lấy tay Harry không cho cậu làm việc ngu ngốc.

–         Anh không sao chứ ? –  Harry hỏi. Nhưng có nhầm không vậy ? Đáng lẽ anh mới là người phải hỏi câu đấy chứ ?

–         Em..

–         Ý em là.. anh có mệt mỏi không khi luôn phải giữ bộ mặt đó ! – Cậu thấy Draco thoáng chút ngỡ ngàng. Cậu chỉ phỏng đoán, từ kinh nghiệm của cậu khi luôn phải ép mình vào hình ảnh người anh hùng cứu thế giới. Thứ cảm giác đó khiến người ta ngột ngạt đến phát sợ. Tuy nhiên may thay, cậu chỉ phải chịu đừng nó trong 1 thời gian ngắn, còn anh.. con người luôn mang 2 khuôn mặt , mà 1 trong đó có lẽ chỉ cậu được thấy chắc còn mệt mỏi hơn bội phần.

–         Phải ! Thật sự là rất mệt ! – Gục khẽ đầu lên vai Harry, Draco thở dài mệt nhọc. Vuốt nhẹ dọc sống lưng Draco, Harry nhẹ nhàng mà ôm siết lấy Draco.

Nếu em có thể luôn giữ chặt anh như thế này, thì dù tương lại ra sao, em cũng sẽ mãi cũng anh tiến bước, Draco à !

–         Harry à ! Anh yêu em ! – Đỏ mặt, hơn thế nữa, hơi thở của Draco cứ nhẹ nhàng mà phả vào cổ cậu khiến Harry như muốn nghẹt thở, nhưng rốt cuộc cậu cũng lí nhí nói ra câu đáp trả :

–         Em biết rồi..

–         Còn em ?

–         Ừm .. cũng .. có. !– Draco bỗng đứng bật dậy, nhìn thẳng vào mắt Harry, cố gắng moi ra được câu trả lời vừa ý !

–         Em .. cũng yêu anh !

–         Vậy tốt rồi ! – Draco cười ma mãnh – Vậy.. mình làm gì đó đi ..

–         Sao lúc nào anh cũng chỉ nghĩ theo cái chuyện ấy !

–         Khi nào ? Đầu óc em đen tối ghê ! – Đỏ mặt vì bị hố, Harry đẩy Draco ra, hét thẳng vào tai anh :

–         Anh..!! Đi chết đi !!

–         Anh chết sẽ có người rất buồn đó a ~~

–         … – Đỏ mặt lần 2, sống với cái tên háo sắc, dê xồm chết dẫm này thì cậu đi chết có lẽ là tốt hơn a !!

Nhưng không được, cậu mà mất thì Draco sẽ rất buồn a !! Vậy nên Harry à ! Chấp nhận số phận đi !

Thời khắc chúng ta bên nhau, từng khoảnh khắc em sẽ mãi giữ chặt trong tim.

Em yêu anh ! Em là của anh !

Sau tầm 2th om fic, cuối cùng ta cũng hoàn thành được bộ này. Ta vốn muốn có fic ya nhưng có lẽ ta sẽ chỉ viết ở phụ chương thôi hoặc nếu thấy không thể thì ta sẽ k viết nên đừng mong chờ  quá a. Chưa kể chờ cái phụ lục của ta cũng rất là lâu a =.=. Thôi bạn nào ủng hộ ta thì cố chờ ta 1 năm, ta sẽ trở lại vs 1 fic hoàn toàn mới 😡 Cố chờ nha 🙂

Xảo quyệt chương 16

Chương 16

–         Ngủ ngon chứ ? – Draco mỉm cười khi nhìn thấy Harry xuất hiện trước bàn làm việc của mình, câu hỏi đưa ra 1 cách vu vơ bởi trong bụng anh đã biết sẵn câu trả lời.

–         Ơ ừm ! – Harry ngơ ngẩn 1 lát rồi đáp lại.

Có lẽ giấc ngủ vừa qua là giấc ngủ ngon nhất mà cậu có được trong mấy ngày gần đây. Phải nói là đến giờ cậu vẫn không tin, đúng hơn là vẫn chưa thể “nuốt” nổi tất cả những sự kiện đã xảy ra.

Sáng nay tỉnh dậy thấy bên mình trống không, cậu đã có chút sợ hãi khi ngỡ tưởng mọi chuyện xảy qua hôm qua chỉ là mơ. Thậm chí đến khi nhìn thấy chiếc hộp nhung mang theo chiếc nhẫn của Draco, cậu vẫn còn chút hoang mang. Ngu ngốc hơn là cậu còn véo véo chính má mình, sau khi đảm bảo mọi chuyện là thật cậu mới rời giường.

Nhưng khi nhìn lại chiếc hộp nhung, một lần nữa cậu lại ngẩn ngơ, sau đó là đập đập đầu mình vào gối. Tại sao hôm qua cậu không chấp nhận ngay chứ ? Lại còn suy nghĩ ? Cậu bị ma nhập, phải, chắc chắc là lúc đấy bị ma nhập ! Không sao, giờ cũng chưa muộn ! Nhanh nhẩu chạy xuống và giờ.. Harry đứng như trời trồng, ngẩn ngẩn ngơ ngơ khi nhìn thấy Draco cười.

–         Có chuyện gì sao ? – Draco tiến đến chỗ Harry, nhân lúc cậu còn chưa định thần mà hôn lên má cậu.

–         Ơ ! – Có chút giật mình, Harry lùi 1 bước, cúi gằm xuống cố che đi khuôn mặt mà cậu biết giờ đang đỏ ửng lên.

–         Chuyện hôm qua.. – Harry lí nhí, cố tìm cách vào đề 1 cách tự nhiên, nhưng trước sự im lặng chờ đợi của Draco, cậu thấy bối rối không thể tả. Rốt cuộc một hồi cậu mới lúng búng được vài từ :

–         Tôi..à em..à ừm ..– Nuốt nước bọt,Harry dự định nói một lèo tất cả các ý nghĩ đang có trong đầu cậu.

–         Em muốn nói là..

–         Thưa cậu chủ, tôi biết là đã làm phiền, nhưng có người muốn gặp..

–         Cút ngay ! – Trán Draco nổi 1 đường gân xanh. Theo lẽ thông thường, con gia tinh này sẽ sợ sệt mà lui đi, nhưng lạ thay, dù run rẩy, nó vẫn cố nói tiếp :

–         Nhưng vị khách này là..

–         Ta không muốn tiếp !!

–         Tôi nghe nói là nhà Malfoy không hiếu khách lắm, nhưng đến thế này thì..

Người đàn ông xuất hiện sau lưng con gia tinh chẹp dài một tiếng. Chỉ sau vài giây quan sát, Harry có thể nhận ngay ra đó là ai. Gã đàn ông béo ụ mà suýt nữa Draco đã giết trước cửa ngân hàng Gringotts ( c8 :”> ), đằng sau hắn vẫn là gã cao to mang nước da nhợt nhạt quen thuộc, có chăng thay đổi cũng chỉ là lão có thêm bộ quần áo khá khẩm hơn.

–         Cơn gió nào mang ngài đến với nhà tôi vậy ngài Stack ? ( Snack :”> )


–         Tôi đến để mang lại cho cậu một cơ hội cuối cùng, chàng trai trẻ ạ !

Draco gương mặt vẫn điềm tĩnh, không gợi lên một chút gì tò mò. Trái ngược là Harry sốt sắng đầy những dự cảm không lành đang dậy lên trong lòng.

–         Tôi rất coi trọng 1 tài năng như cậu, phải nói khó có ai có thể đạt được nhiều thành công khi còn trẻ như cậu. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không mắc sai lầm. Phải ! Điều tôi đang muốn nói là cậu đã mắc sai lầm, 1 sai lầm rất lớn đấy !

–         Thật sao ? – Draco nhíu mày.

–         Phải, tôi không rõ cậu làm ăn kiểu gì, nhưng giờ tôi đang nắm trong tay giấy tờ nhà và cả khu vực cậu đang làm ăn nữa. Ai ai ~ Cậu thật là quá bất cẩn !

–         Ông muốn gì ?

–         Đơn giản.. – Đơn giản.. Linh tính mách bảo cậu sẽ chẳng có điều gì tốt lành sau từ “ Đơn giản..” có phần quen thuộc kia.

–         Xác lập lại hôn ước mà cậu đã hủy bỏ vào 2 ngày trước hoặc tôi sẽ khiến cậu ra đường !

Nhếch lên một nụ cười nham hiểm có phần tự mãn, lão Stack giả bộ quan tâm mà đi đến cạnh Draco, vỗ vỗ lên vai anh.

–         Tôi cho cậu 2 ngày, suy nghĩ và .. giải quyết nhanh gọn nhé ! – Lão liếc nhìn sang Harry rồi lại cười khẩy.

–         Có lẽ không cần đâu ! – Draco ngẩng cao đầu nói một cách dứt khoát. Harry thấy tim cậu đập nhanh hơn bình thường vì lo sợ, chẳng lẽ nào..

–         Cứ lấy những gì ông muốn..nếu ông có thể !

Một nụ cười khẩy mang đậm chất Malfoy lại được nhếch lên, quyết đoán. Mặt lão Stack như muốn rơi xuống ngay tại chỗ, nhưng để giữ lại cho mình chút thể diện, lão giả bộ giờ đang có việc bận, vội vội vàng vàng mà ra đi, nhưng trước khi đi vẫn cố để lại một lời nhắn có phần cố chấp.

–         2 ngày.. hãy suy nghĩ lại đi chàng trai trẻ !

Harry đứng ngây ra như phỗng, đầu óc hết thảy hoảng loạn.

–         Em ra ngoài 1 lát được không ? Anh cần suy nghĩ ! – Draco nắm lấy tay Harry, cúi người hôn lên trán cậu trấn an.

–         Được chứ ? – Draco nhìn chăm chăm vào mắt Harry chờ đợi một câu trả lời.

–         Tất nhiên là được ! – Dù lòng cậu không nghĩ thế, nhưng bao giờ cũng vậy, cái miệng cậu luôn nhanh nhảu đi trước.

***

Trên đường bước về phòng mình, lòng Harry lại dấy lên một nỗi sợ vô hình. Draco sẽ không bỏ cậu mà lấy cô ta chứ ? Chắc không đâu ! Nhưng mà.. Lắc đầu quầy quầy cố ném đi cái suy nghĩ không hay đấy, nhưng vô tác dụng, nếu không muốn nói là phản tác dụng. Đúng là lúc nãy Draco đã từ chối “cơ hội” kia một cách thẳng thừng, nhưng vậy sao lại giờ lại còn suy nghĩ gì nữa ? Không phải là ..

Draco đang phân vân..

Cậu phải làm gì đó để kết thúc nỗi sợ trong lòng mình lúc này, Harry tự nhủ. Nhưng làm gì ?

Dưới ánh sáng mặt trời, chiếc nhẫn trên tay Harry bỗng lóe sáng, cũng từ đó, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu.

Từ bỏ ! Xem ra cách đó là tốt nhất.

***

Dù tưởng như là mình đã quyết định dứt khoát, nhưng cuối cùng Harry cũng phải mất cả buổi chiều để suy đi tính lại, phải làm cách nào để Draco không nghĩ rằng cậu vì hoàn cảnh mà thế này thế nọ. Phải ăn nói cho thật cẩn trọng, không gây hiểu nhầm, à ừ.. nghĩ thì là thế nhưng rốt cuộc Harry có nghĩ ra là mình phải nói gì đâu. Rốt cuộc là cứ để sự bồng bột dắt đường.

–         Draco à ! Em không làm phiền chứ ?

–         Ừm .. không !

Trái ngược với suy nghĩ của Harry là sẽ bắt gặp một khuôn mặt đầy bất an, vẻ mặt điềm nhiên của Draco khiến Harry có chút khó hiểu. Nhưng khi biết họ Draco là Malfoy thì Harry lại chẳng thèm bận tâm nữa, người nhà Malfoy luôn có cái phong thái bình tĩnh dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, đó là thứ Harry biết rõ nhất về họ. Thôi, quay trở lại với vẫn đề của bản thân nào !

–         Em đến để .. giả nhẫn !

–         Cái ..!

Khuôn mặt Draco lộ vẻ ngạc nhiên thấy rõ, đôi mày của Draco nhăn tít lên vì giận dữ sau khi nghe Harry nói làm Harry có chút buồn cười ( Và thật sự đã cười ra mặt ). Ai bảo nhà Malfoy luôn giữ được bình tĩnh nữa nào ?

–         Rầm ! – Draco đứng dậy, tay đập mạnh xuống bàn, đôi mắt hằn lên những tia máu đỏ nhìn trừng vào Harry giận dữ.

–         Em.vừa.nói.gì ? – Harry có thể nghe thấy tiếng răng Draco rít lên kèn kẹt.

–         Em nói là.. – Harry có phần sợ hãi, như con rùa rụt cổ mà thẽ thọt nói.

–         Thôi khỏi cần, nếu muốn thì cứ đi đi ! – Draco lấy lại sự bình tĩnh, ngồi lại xuống ghế, khoan tay trước ngực cao ngạo.

–         Anh muốn em đi..? – Harry còn chưa tin nổi vào tai mình.

–         Phải ! Cả thứ đó nữa ! – Draco ngửa cổ ý chỉ chiếc hộp nhung trên bàn.

–         Anh muốn em đi ?

Im lặng.

–         Anh không muốn mở ra xem trong đó có gì sao ? – Mắt Harry lần nữa đẫm lệ. Chưa đợi Draco nói gì, Harry đã cầm chiếc hộp trên bàn lên, 1 tay ném vào người Draco.

–         Xem đi đồ khốn ( chỗ này k ổn lắm :-“ ) ! Trong đây chính là chiếc nhẫn mà anh đã tặng tôi vào dịp Noel đấy ! – Harry lau nước mắt, cố nói tiếp bằng cái giọng nghẹn ngào – Tôi.. vốn định giả lại nó.. để .. cưới anh.. vậy mà ..

Harry không thể nói tiếp, nước mắt cứ thi nhau mà rơi. Khốn khiếp, từ khi nào mà cậu lại trở nên yếu đuối như vậy chứ ? Sau khi đã chờ cậu ổn định tinh thần lại một chút, người kia mới thản nhiên hỏi :

–         Vậy em muốn gì ? – Cậu muốn gì ? Còn chưa rõ sao ? Cơn bực bất chợt làm cậu điên tiết mà hét lên :

–         Tôi muốn cưới anh ! Hiểu chưa ? Còn anh ? Tôi đang chờ câu trả lời của anh đấy !

Harry hét lên một tràng khiến cậu muốn hụt hơi vậy mà ngay sau đó lại phải nín thở mà chờ câu trả lời từ phía người kia.

–         Anh đồng ý ! – Draco nhoẻn miệng cười. Harry có chút ngơ người cúi gằm xuống suy nghĩ, sao cậu có cảm giác như cậu vừa bị lừa vậy ?

–         Anh yêu em !

Nhận thấy rằng người kia đang tiến lại gần, Harry nhanh ngẩn đầu lên, nhưng chưa nhận thức được gì thì đã bị đôi môi người kia bao lấy, hôn đến khi cậu ngạt thở vẫn tham lam mà chưa muốn buông ra. Khi Draco hôn lần xuống cổ cậu cũng là khi cậu nhận thấy được có 1 bàn tay đang trườn qua lớp áo của mình.

–         Anh .. – Harry giữ lấy bàn tay đang sờ soạng lung tung kia, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt ngập tràn lửa dục kia vẫn vì cậu mà cố kiếm chế lâu nay cả người cậu như nhũn ra

–         Anh có thể chứ ? – Người kia vẫn cố kiềm chế 1 cách vất vả.

Không trả lời, Harry mạnh bạo đặt trên môi người kia một nụ hôn sâu.

Ta khổ a 😦 rất khổ a 😦 học nhiều mệt muốn chết quá 😦

Xảo quyệt chương 15

Chương 15

–         Cô là ai ? Muốn gì chứ ?

Giọng Hermione vang lên trong đầu Harry, cậu cố gắng mở mắt để xem chuyện gì đang xảy ra nhưng cơn đau nơi đỉnh đầu khiến cậu gần như tê liệt. Điều duy nhất cậu biết được là mình đang nằm trên nền đất ẩm ướt, mùi đất ẩm xộc vào mũi thêm nữa là cái lạnh run người khiến Harry khẽ rùng mình. Đầu cậu lại khẽ nhói đau, có lẽ cậu đã bị cảm vì dầm mưa. Harry rên khẽ vì cơn đau, 1 lần nữa cố gắng mở mắt, nhưng chưa kịp làm gì, 1 bàn tay đã túm lấy tóc cậu kéo giật lên.

–         Còn nhớ tôi chứ Harry ?

Harry có chút khó khăn mở mắt, một gương mặt mà Harry không hề muốn nhìn đập vào mắt. Julia Olivia Evans – vị hôn phu của Draco.

–         Cô muốn gì ?

–         Đơn giản thôi.. “giết cậu” ! – Harry có chút ngạc nhiên, nhưng trong thoáng chốc lại điềm tĩnh lại, dù sao cậu cũng khá quen với việc có người muốn giết cậu rồi.

–         Cô bị điên sao ?? – Hermione thì không hẳn như vậy, thế nên cô hét toáng lên. Olivia cười nhạt nhưng ánh mắt thì tỏ rõ rằng lời cô ta nói vừa nãy thực không có 1 chút đùa cợt.

–         Cô không phải đã có được cậu ấy rồi sao ? – Harry nói, trong lòng cảm giác có chút chua xót.

–         Chỉ mỗi cái xác thì làm được gì chứ ! – Olivia hừ lạnh.

–         Nếu cậu ta không yêu cô thì sao lại có thể.. – Harry không đủ dũng khí để nói tiếp, đầu cậu một lần nữa lại đau nhói, người cũng rệu rạo. Có lẽ cậu đã bị cảm thật, nhưng chuyện đó giờ quan trọng sao ?

–         Có thể gì ? Bỏ cậu ? Làm ơn, nếu không phải ta để lộ ra chuyện ta chính là chủ mưu lần hạ sát ngươi trên sân Quidditch, anh ấy sao có thể bỗng dưng mả bỏ rơi ngươi ?

 

Mọi thắc mắc trong Harry dường như được sáng tỏ, Draco là vì sự an toàn của cậu mà chối bỏ cậu. Nhưng.. anh cũng thật ngốc, không có anh, cậu có thể sống vui được sao ? Sống như một cái xác thì để làm gì chứ !

Đầu óc Harry lại quay cuồng, kỉ niệm như một thước phim quay chậm xoay mòng trong đầu cậu. Đến giờ cậu sẽ không dối lòng nữa ! Cậu yêu anh, suốt đời chỉ yêu anh !

–         Biết được chừng đó đủ để ngươi thỏa mãn để chết rồi chứ ? Ta có hơi nghi ngờ khi anh ấy từ bỏ ngươi thật dễ dàng. Nhưng không sao, giờ giết ngươi không phải mọi chuyện sẽ ổn thỏa cả sao ?

Harry giương mắt nhìn Olivia, cậu không muốn chết ! Nếu không, cũng làm ơn cho cậu nói với anh dù chỉ một lời, 1 lời thôi – Em yêu anh !

–         Stupefy ! Harry, mau chạy thôi !! – Hermione không rõ từ bao giờ đã thoát khỏi trói tung ra bùa choáng vào Olivia. Có phần bất ngờ nên ít nhiều Olivia cũng bị câu chú làm hất tung khi phản lại đòn.

–         Mau chạy thôi Harry ! – Rất nhanh, Hermione cởi trói cho cậu sau đó dìu cậu bỏ chạy. Nhưng đầu óc Harry như đang có một cơn bão đi qua, quay cuồng đau nhức không thế tả nổi. Chẳng được mấy bước cậu lại gục xuống.

–         Cậu sao vậy Harry ?  ..Người cậu nóng quá ! Chẳng lẽ vừa nãy.. thôi chạy khỏi đây trước đã ..

–         Ngu ngốc ! – Olivia cười nhạt, cố tỏ vẻ lười nhác – Xem ra chơi một chút trò rượt đuổi cũng không mất gì !

Dứt lời, Olivia phóng hàng loạt các câu thần chú về phía Hermione, tất nhiên, cô đỡ trả được tất cả

–         Cô chỉ có thế thôi sao ? – Hermione khẽ cười khi nhận ra sự kém cỏi của kẻ thù.

–         Ta không chỉ có một mình ! – Olivia cười thâm độc. Trong khoảnh khắc, Harry thấy bóng dáng một gã đàn ông cao to nấp sau bức tường.

–         Harry ! Mau cúi xuống ! – Hermione hét lên, nhưng với cái đầu óc quay cuồng hiện nay Harry chỉ có thể kịp quay ra để nhìn thấy một tia sáng sắp sửa tiến đến cạnh bên mình. Người cậu bay vèo, như một cái bịch bông đập thẳng vào thành tường. Trong lúc cậu còn đang nửa tỉnh nửa mê, Olivia tiếp tục tung ra một câu thần chú khác. Hermione lúc này bị giữ chân bởi tên kia không thể giúp gì cậu, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu một lần nữa bị hành hạ. Harry nghĩ mình đã ngất đi vì cơn đau, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn thôi. Bởi vì khi cậu mở mắt ra, cô ta vẫn ở đó. Tất cả mọi sức lực của cậu đã bị bòn rút bởi những ngày không một chút thức ăn bỏ bụng, bởi những đợt nóng lạnh do cơn cảm sốt gây ra. Cậu giờ không thể chống đỡ, việc duy nhất cậu có thể làm là cố gắng đứng thằng dậy, mặt đối mặt với cô ta. Quỳ gối trước cô ta ư ! Đừng mơ !

–         Từ bỏ đi Harry ! Thư giãn, buông lỏng mình và ra đi đi. Hãy đoàn tụ với gia đình của mày. Họ có lẽ đang mong chờ mày. Đây là một cơ hội tốt, một cơ hội để.. ra đi.

Những hình ảnh nhòa nhạt mà cậu có thể thấy qua lớp kính vỡ là Olivia đang giương thẳng đũa phép về phía cậu. Lại một đợt tấn công khác, chỉ khác là lần này nếu không tránh kịp chắc chắn cậu sẽ chết. Hiểu điều đó nhưng Harry vẫn là không thể nhúc nhích, đôi mắt dần dần khép lại. Chới với, Harry chờ đợi một kết cục sau cùng, hy vọng cơn đau sẽ đến và đi một cách nhanh chóng.  Một mùi hương quen thuộc khẽ xộc vào mũi cậu, đến lúc sắp chết mà vẫn còn nhớ đến tên đó, cậu quả thật hết thuốc chữa rồi !

–         Harry ! Draco ! – Harry thấy thân mình bị đè lên bởi một ai đó. Những hình ảnh mờ nhạt trước khi cậu thiếp đi là một người con trai với mái tóc màu bạch kim.

***

–         Ưm ! – Đầu Harry đau như búa bổ, cơ thể có phần nặng nhọc nhưng vẫn cố mở hé mắt.

–         Cậu tỉnh rồi sao ? – Hermione với khuôn mặt sốt sắng khẽ chỉnh lại chiếc khăn ướt đang đặt trên trán cậu.

–         Đây là đâu ? – Harry thở một cách khó nhọc, cố đảo mắt nhìn quanh căn phòng. Một căn phòng rộng, cao ráo với nhưng chiếc cửa sổ tràn ngập ánh sáng. Nếu cậu đoán không nhầm thì đây là nhà.. Draco

–         Cậu nghỉ đi, cậu còn yếu lắm !

–         Ừm ! – Harry khẽ lần nữa nhắm mắt lại, nhưng cậu không vội chìm vào giấc ngủ, thay vào đó là lục lọi trong kí ức về chuyện đã xảy ra. Cậu và Hermione đã bị bắt, sau đó bỏ trốn và ..

–         Hermione ! Draco.. anh ấy đâu ?? – Harry bật dậy, kí ức cuối cùng trong đầu cậu là đã có một thân người nhảy chồm vào người cậu. Người đó không phải là vì đỡ cho cậu mà bị thương chứ ? Nếu không sao lại không xuất hiện ở đây ??

–         Ơ .. Cậu ta đang ở phòng bên cạnh .. cậu ta..

Hermione chưa kịp nói hết câu thì Harry đã nhảy khỏi giường, chân trần chạy băng qua phòng bên kia. Người đó không sao chứ  ? Tại sao lại ngốc nghếch đỡ cho cậu, nếu anh có sao, chính cậu cũng không thể sống nổi. Harry thở dồn dập, nhưng mặc kệ nhịp tim đập nhanh, thân người nhức mỏi, cuối cùng cậu cũng đến trước giường của người kia.

Xem ra cậu không phải là người duy nhất mệt mỏi. Kẻ đang nằm trên giường khuôn mặt cũng xanh xao, nhuốm phần mệt mỏi không kém. Không chút ý thức, Harry vuốt nhẹ tay lên má người đó, khóe mắt có chút ướt.

–         Ưm ! – Người kia khẽ tỉnh dậy, nắm lấy bàn tay ấm áp đang vuốt trên khuôn mặt mình.

–         Anh tỉnh rồi sao ? – Harry có chút xúc động mà chảy nước mắt.

–         Hả ? Ừ ! – Draco có phần ngạc nhiên khi thấy Harry.

–         Anh không sao chứ ? – Nhíu mày, đáng lẽ anh phải là người hỏi câu này mới đúng. Mấy ngày nay cậu sốt lên sốt xuống làm anh lo lắng muốn chết, vậy mà lại ở đây hỏi thăm anh cứ như thể anh mới là người bị ốm vậy.

–         Sao anh lại đỡ cho tôi chứ ! Đồ ngốc ! – Mắt Harry có phần đẫm lệ.

Hóa ra là cậu hiểu nhầm, chỉ là do mấy ngày hôm nay chăm sóc cậu nên anh chưa có chợt mắt, nhỏ Hermione thấy vậy liền kêu anh đi ngủ, chính mình sẽ tự chăm sóc cậu hộ anh một lát. Anh vốn ở lại cùng cậu, chỉ tại nhỏ đó nhiều lời nên rốt cuộc anh cũng phải chịu thua, đi về phòng chợp mắt. Ai ngờ trong lúc đó cậu lại tỉnh lại chứ. Draco mở miệng, định giải thích thì..

–         Anh thật không sao chứ ! Có cần gì không ? Muốn gì tôi cũng làm giúp anh hết !

–         Thật sao ? – Draco giữ vẻ bình thản nhưng thật chất trong đáy mắt lại lóe lên tia sáng gian tà vui sướng.

–         Ừ !

–         Vậy tôi muốn .. – Draco chưa nói hết câu thì Harry đã ho khẽ. Lúc này Draco mới nhận ra là cậu vẫn còn ốm, đã thế còn ngốc nghếch đi chân trần một mạch chạy sang đây.

–         Cậu nằm nghỉ đi đã ! – Draco kéo Harry vào lòng, một tay ôm lấy cậu một tay cẩn thận vén chăn đắp cho cậu.

–         Ngủ đi ! Cậu còn yếu !  – Anh dịu dàng hôn lên trán cậu, ôm cậu cố đi vào giấc ngủ.

Nhưng rốt cuộc Harry không chịu ngủ, có chút trằn trọc mà trở qua trở lại.

–         Có chuyện gì sao ? – Draco kéo Harry lại gần hơn.

–         Tôi.. muốn hỏi một câu .. – Không, không phải một câu, cậu có rất là nhiều câu hỏi đang xoay vần trong đầu a.

–         Ừm hỏi đi !

–         Tôi là muốn hỏi .. – Rốt cuộc hỏi cái gì trước mới tốt đây ? Cậu có rất nhiều điều thắc mắc.

–         Gì nào ? – Draco hôn nhẹ lên trán Harry, vốn định trấn an cậu nhưng ngược lại khiến cậu càng thêm bối rối.

–         Anh không lấy cô ta nữa chứ ? – Harry quýnh lên, rốt cuộc chưa kịp suy nghĩ mà nói ra.

–         Ừm.. – Harry bỗng thấy đáy lòng dâng lên một cảm giác vui sướng dào dạt. Nhưng chưa kịp hớn hở ra mặt thì Draco đã lại nói tiếp.

–         Nhưng trước sau gì tôi cũng sẽ phải lấy người khác.. – Như vừa một bước lên thiên đàng đã bị đẩy xuống địa ngục. Harry một chút phản ứng cũng không có kịp, chỉ có trái tim nhanh nhẹn, đau thắt từng hồi.

Im lặng..

–         Tôi .. đi ngủ ! – Harry quay lưng lại với Draco. Dù cố nén khóc nhưng vẫn là không thể, dù có cố giữ tiếng nấc trong cổ họng nhưng vẫn là không kiềm chế thoát ra, đương nhiên người kia có thể nghe thấy rõ ràng.

–         Vậy.. – Vậy cậu nên rời xa tôi ra ! Không phải anh là muốn dứt khoát với cậu đấy chứ ? Không !! Cậu không muốn nghe ! Có chết cũng không ! Harry như một đứa trẻ, lấy tay bịt chặt lấy 2 tai.

–         Vậy Harry, em sẽ lấy anh chứ ? Sẽ luôn bên anh, dù có chuyện gì cũng sẽ mãi yêu anh ?

Harry ngây ra không phản ứng.

Lại một khoảng lặng. Một lúc sau vẫn không thấy cậu phản ứng, Draco mất kiên nhẫn khẽ xoay người cậu lại đối diện anh. Rồi sau đó rất khẽ nắm lấy bàn tay cậu, hôn lên những giọt nước mắt đang ướt đẫm trên mặt cậu, cảm giác ấm áp bao bọc khiến Harry khẽ run lên.

–         Anh nói thật chứ ?

Không có câu trả lời, thay vào đó, Draco nắm chặt tay trái cậu, rút ra một chiếc nhẫn. Nhưng không vội, Draco hướng mắt về phía cậu nói :

–         Anh muốn nghe em trả lời !

–         Em..muốn suy nghĩ !

Đúng là người ốm thì bất bình thường a 😦 tự dưng đêm qa 11h ngồi viết fic :”>

Mà các ty chúc mừng sinh nhật bé uke nhà ta thế nào vậy :”> ta vốn định viết cái 1shot mà lười cuối cùng lỡ mất rồi 😦

Xảo quyệt chương 14

Chương 14

2 ngày tiếp sau đó, Harry vẫn như cũ ở lì trong phòng. Cứ mỗi khi tối đến, Hermione lại qua chơi hỏi thăm cậu. Nhưng hôm nay có lẽ sẽ không, bởi cô chắc đã quá chán với việc cứ phải huyên thuyên một mình rồi. Bằng chứng là ngày hôm qua, sau một hồi nói đủ những chuyện trên trời dưới đất, thấy cậu không chút phản ứng, cô đã nổi giận đùng đùng, chẳng nói chẳng rằng mà rời khỏi.

–         Cốc cốc ! – Là Hermione ? Xem ra cậu đã nghĩ nhầm. Lười nhác ra mở cửa, Harry có chút ngạc nhiên với người đứng bên ngoài.

Là Blaise ..

–         Tôi vào được chứ ! – Blaise nhíu mày. Đã mở cửa chậm lại còn đơ mặt chắn lối của cậu, quả thật là đáng ghét. Không hiểu bạn cậu thấy thằng nhóc chết tiệt này đáng yêu ở điểm nào chứ ?

–         Ư.. ừm.. – Harry khẽ né người, Blaise cũng không chút kiêng nể tiến thẳng vào trong phòng, tự nhiên ngồi xuống chiếc sô pha êm ái.

–         Cậu đến đây có chuyện gì ?

–         Chuyện liên quan tới Draco ! – Blaise ngó quanh quất, cuối cùng dừng lại ở lò sưởi, nơi giờ chỉ còn chút tro xám lạnh ngắt.

–         Là chuyện gì ?

 

–         Cậu không nhóm lò sưởi lên sao ? Muốn chết rét à ? – Blaise lười nhác nhóm lửa.

–         Cậu muốn gì ?!! Nói mau đi ! Có phải là muốn thay mặt Draco cười nhạo vào mặt tôi không ? Hay là cậu đến đây giả bộ thương cảm cho tôi ?

Blaise ngây ra, có phần ngạc nhiên trước sự xúc động của Harry nhưng rất nhanh sau đó lấy lại được vẻ bình thản.

–         Tôi không thay mặt ai cả ! Hôm nay tôi đến đây với tư cách cá nhân ! Ngồi xuống đi !

Sau khi thấy Harry ngồi xuống, cũng có vẻ như đã bình tĩnh hơn trước. Blaise bắt đầu nói..

***

–         Cậu làm gì mà ngây ra vậy Harry ?

Hermione hỏi cho có, bởi lẽ mấy ngày nay Harry đều ngơ ra như thế cả. Mấy ngày ở cùng cái xác không hồn này làm cô vừa bực vừa mệt hết sức. Nếu không vì tình bạn bè có lẽ cô đã mặc xác cậu rồi.

–         Không có gì ! Ừm.. xin lỗi vì mấy hôm trước đã làm lơ bồ !

–         Hả ? – Hermione có chút ngạc nhiên trước sự tỉnh táo của Harry – Ờ không có sao, bạn bè mà..

–         Cậu ăn chút gì nhé ! Mấy ngày hôm nay cậu không chịu ăn gì rồi ! – Hermione có chút vui mừng cùng sốt sắng, đang toan dùng đũa phép biến ra thức ăn thì Harry bỗng cản lại.

–         Ừm, mình sẽ ăn !

–         Cậu cũng nên trở lại lớp đi, dù sao học kì cũng bắt đầu rồi.. À ! Để mình mang cho cậu bài vở của mấy buổi học trước nữa !

Nói là làm, Hermione nhanh nhẹn chạy qua chạy lại giữa 2 phòng trong vòng chưa đến 10 phút. Nhưng khi cô quay lại, Harry đã không còn ở đó.

***

Bầu trời lại bắt đầu nổi gió, một vài tia chớp cũng bắt đầu lóe lên từ đằng xa. Nhưng bất chấp cơn bão sắp tới, thủ phủ nhà Malfoy vẫn sừng sững vững chãi đứng đó.

–         Xin hỏi , tôi có thể giúp gì được cậu ? – Một con gia tinh xuất hiện đằng sau cánh cổng rụt rè nói.

–         Làm ơn nói với Draco có Harry đến tìm cậu ấy !

Sau một vài giây nhảy qua nhảy lại thông báo, rốt cuộc con gia tinh cũng mở cánh cổng sắt để cho Harry vào. Tiếp đó là dẫn cậu qua một hành lang dài, đến khi đến một căn phòng với cánh cửa gỗ to màu nâu đóng kín, con gia tinh mới lên tiếng :

–         Đã đến rồi ! Thưa cậu, chỉ cần mở cửa là cậu sẽ gặp được chủ nhân của tôi. Còn bây giờ, tôi xin phép.. – Sau một cái búng tay cái tách, con gia tinh nhanh biến mất.

***

“ Như cậu biết, Draco sắp phải đính hôn. Nhưng đây thật ra chỉ là một cuộc hôn nhân ép buộc. Tôi.. muốn thỉnh cầu cậu hãy ngăn nó lại. Chỉ có cậu mới có thể khiến Draco từ bỏ cuộc hôn nhân vô nghĩa đó. Cậu ta dù có hơi đáng ghét nhưng vẫn là bạn tôi, tôi không muốn cậu ta sống chung cả đời với một người mình không yêu. Còn vì sao tôi lại nhờ cậu ? Đơn giản thôi, vì cậu ta yêu cậu ! ”

Nhớ lại lời Blaise nói để lấy thêm chút tự tin, Harry vẫn là có phần hơi run. Sau khi đã chỉnh trang lại quần áo, cậu hít lấy một hơi dài, đẩy cửa bước vào. Căn phòng rộng lớn nhưng lại khá là tối tăm, thứ ánh sáng nhợt nhạt duy nhất bắt nguồn từ một chiếc cửa kính lớn với hàng rèm che khuất 1 nửa. Đừng bên nửa ánh sáng bị che khuất, một đôi mắt màu xám nhìn vào Harry chăm chú. Ngây người ra trước ánh nhìn ấy, Harry dường như quên hết tất cả những gì định nói. Rốt cuộc lúc sau, Draco hơi mất kiên nhẫn mà lên tiếng :

–         Cậu tới đây làm gì ? – Hoàn hồn nhưng vẫn là hơi bối rối, Harry nói bằng chất giọng ngấp ngứng.

–         Tôi đến.. là để à ừ là .. để cứu cậu ! – Không đúng, không phải là cứu.. là gì mới đúng nhỉ ?

–         Cứu tôi ?

–         Tôi đã nghe Blaise nói rồi, cuộc hôn nhân của cậu chỉ là do 2 nhà sắp đặt, tôi.. sẽ cố thuyết phục mẹ cậu hủy bỏ nó. Sau đó có gì ra trường hẵng tính tiếp.

–         Cậu nghĩ cuộc hôn nhân này là do mẹ tôi dàn xếp ?

–         Không phải sao ? – Harry ngơ ngác.

–         Tất cả đều do tôi quyết định !

–         Có phải là vì tài chính ? Cái đó tôi có thể giúp..

–         Trước sau tôi cũng sẽ kết hôn ! – Phải, dù sao cậu ta cũng sẽ phải kết hôn.. mà khoan đã ..

–         Cậu biết cậu phải kết hôn.. vậy tại sao ? Tại sao lại nói yêu tôi ? – Harry đưa mắt hoang mang nhìn Draco. Có lẽ nào ?

–         Chỉ là muốn giải trí một chút trước khi kết hôn thôi ! – Harry cảm giác như đất dưới chân cậu đang sụt xuống.

–         Vậy thứ tình cảm của cậu.. cũng chỉ là vui đùa ! – Harry thấy giọng mình đã có chút uất nghẹn, đôi mắt cũng đang dần trở nên cay xè.

–         Phải !

Trong 1 khoảnh khắc, xung quanh Harry dường như yên tĩnh, tiếp đó Harry nghe thấy tiếng trái tim cậu vỡ nát. Nước mắt cậu lần này không thể kiềm chế, rất nhanh mà rơi xuống ướt đẫm cả gò má.

–         Draco ! Anh là đồ tồi !!

Giận dữ vung tay lên, vốn định đấm vào mặt Draco, nhưng đến khi thấy ánh mắt Draco không chút cảm xúc nhìn vào cậu, Harry bất thần, cánh tay chợt dừng lại trên không,sau đó vô lực buông thõng xuống. Cậu bắt gặp thân mình run rẩy liên hồi, tay chân bỗng dưng lạnh dần. Ý nghĩ khiến Harry muốn nhanh chóng đi khỏi nơi này, thoát khỏi ánh mắt lạnh lẽo kia, nhưng cả người cậu, một chút sức lực cũng không còn, muốn nhúc nhích cũng không nổi.

–         Nếu không còn gì nữa ! Xin phép.. ! – Một chút biểu cảm cũng không có, Draco lạnh lùng đi lướt qua Harry.

***

–         Harry, mình biết là cậu ở đây mà ! Chuyện sao rồi ? – Hermione xuất hiện đằng sau cánh cổng sắt, ngay sau khi trở lại phòng và thấy Harry biến mất, cô đã nghĩ ngay rằng cậu sẽ đến nhà Draco.Và, cô đã đúng !

–         Harry ! – Một chút ngạc nhiên cũng không có, Harry như người vô hồn bước ngang qua Hermione. Đầu óc cậu giờ đây trống rỗng, trái tim thì cứ nhói đau liên hồi không cách nào dừng lại. Thời điểm nước mắt cậu tuôn rơi lần nữa cũng là lúc những đám mây nặng trĩu đem mưa trút xuống.

–         Harry ! Mưa rồi !! Mau về thôi !

Giọng nói Hermione không một từ nào lọt vào tai Harry. Mặc kệ mưa đang táp vào mặt xối xả, mặc kệ gió như muốn thổi bay cậu, mặc kệ cái lạnh len lỏi toàn bộ thân mình, Harry vẫn cứ cố bước thật nhanh. Mong rằng chính mình có thể đi xa khỏi đó, quên đi con người đó, thoát khỏi cơn đau dai dẳng này, nhưng những kí ức vẫn cứ dội về, khuôn mặt người đó vẫn cứ đeo bám, đôi mắt ấm áp luôn dõi theo cậu nay lại là một màu xám lãnh lẽo. Nắm lấy trái tim đang quặn thắt, Harry tự trách bản thân sao thật yếu đuối. Mà tại sao chứ ? Tại sao tim cậu lại đau đến như vậy ? Ngay cả khi chia tay Ginny cậu cũng không có cái cảm giác này mà, thay vào đó là chỉ đôi chút trống rỗng cùng mất mát mà thôi. Vậy tại sao đối với Draco lại khác hẳn ? Dù sao biết là anh ta đã lừa gạt cậu cậu vẫn một lòng hướng về người đó, tại sao tim cứ nhói đau khi nhớ lại giây phút được cùng bên nhau ? Tại sao ? Làm ơn có ai giải thích cho cậu đi ? Làm ơn..

–         Harry ! Coi chừng !! – Một tiếng hét xé toạc màn đêm đen, ngay khi Harry có thể nhận ra mà quay lại, một tia sáng đã lại đốn cậu ngã xuống.

 

Ta là ta trả thù cho Dra yêu nha :”> :”> Vì sự trả thù này mà ta bị gọi là dì ghẻ cả bà tiên ác đó :-< không phải ha ! Ta là bà bụt rất chi là hiền lành đấy chứ :”>

Xảo Quyệt Chương 13

Chương 13

Sau một vài vòng dạo chơi trên bầu trời, cái đầu đang bốc hỏa của Harry rốt cuộc cũng nguội bớt, nhưng sự tò mò về quan hệ giữa Draco và vị hôn phu kia thì vẫn như cũ không đổi.

–         Anh Harry à ! Chúng ta nghỉ thôi !

Một đàn em trong đội Quittditch lên tiếng kêu Harry vì đã thấm mệt sau một hồi tập luyện. Tuy không mệt, nhưng Harry vẫn là theo ý, hướng chổi xuống, định bụng tiếp đất thì lần thứ “n” nữa, chiếc chổi đột ngột giở quẻ.

Sau một hồi cố gắng hất văng Harry không thành, chiếc chổi “ đột nhiên thông minh ra ”, bay vòng vòng, khi bay lại lần nữa ý định quăng Harry khỏi chổi. Harry vốn không còn bất ngờ, cố gắng điều khiển cho chiếc chổi bay xuống thấp. Ý định đến 1 độ cao nhất định sẽ nhảy xuống. Nhưng..

Cậu nhóc đứng bên dưới, dường như nhận ra sự bất thường, cố gắng tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng giờ đang trong đợt nghỉ lễ nên sân Quittditch tuyệt nhiên chẳng có bóng người. Thế nên chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, cậu nhóc lại nảy ra ý nghĩ mình nên là người cứu Harry. Nghĩ là làm, cậu nhóc chờ một hồi để chiếc chổi đạt tầm an toàn, liền 1 vẩy toan phá nát cái chổi, ai dè lại đổi thành 1 vẩy bắn trúng Harry, khiến Harry không những rớt khỏi chổi, hơn nữa lại còn không thể điều chỉnh tư thế, liền ngã xuống đất với tư thế cực kì khó coi. May mắn là Harry chỉ rạn xương chân, kèm theo đó là vài xây xướt không đáng kể.

***

–         Qua 2 ngày là ổn thôi !

Đặt cái phịch lọ thuốc xuống bàn, bà Pomfrey sau khi thể hiện đủ nỗi bực bội của mình với Harry, nhanh chóng biến mất. Khó trách, 7 năm học, gần như không có năm nào Harry cho bà rảnh rỗi lấy 1 tháng. Nhưng lần này rõ ràng là cậu bị oan, người đưa đẩy cậu ra hoàn cảnh này là cái người sau khi ríu rít xin lỗi, đã trở về phòng chăn ấm đệm êm. Mà Harry vốn cũng chẳng quan tâm, người mà Harry quan tâm là một người khác kia. Nghe Neville nói là đã báo cho Draco rồi, vậy mà sao hắn ta vẫn chưa đến chứ ?

Tuy trong lòng bực bội lẫn mong chờ đan xen, nhưng dưới tác dụng của thuốc an thần Harry chẳng mấy chốc chìm vào giấc ngủ.

Ngoài trời, gió bắt đầu thổi mạnh, những đám mây đen nặng trĩu chực chờ đem mưa tuôn xuống, 1 vài tia sét lóe lên giữa bầu trời đen kịt.

Bão sắp về !

***

–         Ưm ! – Vết rạn xương đến nửa đêm bỗng nhiên đau buốt khiến Harry khó chịu mà tỉnh dậy.

–         Đau ? – Một giọng nói quen thuộc vang lên trong bóng tối làm Harry thoát hẳn khỏi cơn mê ngủ.

–         Draco ! Anh làm gì ở đây ? – Người kia không trả lời, chỉ im lặng vuốt lên mái tóc cậu. Một cách bướng bỉnh, Harry né khỏi bàn tay ấy, khuôn mặt cũng chuyển sang hướng khác, giọng nói tràn đầy sự giận dỗi.

–         Anh đến đây làm gì chứ ! Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh !!

–         Thật không muốn ? – Giọng nói Draco vẫn phát ra đều đều trong bóng tối.

–         Phải ! Suốt đời tôi cũng không muốn gặp mặt anh !

–         Như cậu muốn !

“ Như cậu muốn ” – Hắn lại muốn giờ trò gì nữa chứ ? Không phải là muốn làm cậu ngạc nhiên rồi bắt đầu hôn lén đấy chứ ? Đã vậy cậu quyết không quay mặt lại. Nhưng thay cho sự im lặng chờ đợi của Draco, Harry lại nghe thấy tiếng chân đang ngày một nhỏ dần. Đến khi Harry quay mặt lại, Draco đã không còn ở đó, nói cách khác là như thể chưa từng có mặt ở đây vậy. Là cậu mơ sao ? Rõ ràng là không phải mà ? Phải không ?

Đêm đó lại tiếp tục trở thành một đêm không ngủ của Harry. Sáng hôm sau, sau một hồi thuyết phục, cậu rốt cuộc cũng được bà Pomfrey cho phép rời bệnh thất vào buổi chiều hôm đó. Nóng lòng trở về phòng để gặp lại người kia xác nhận, nhưng rốt cuộc đáp trả Harry chỉ là một căn phòng trống không. Chẳng lẽ cậu ta thật sự biến mất như Harry muốn ? Lắc đầu quầy quậy, Harry tự nhủ “ Chắc không thể nào, tên đó luôn dính lấy cậu, muốn gỡ còn không được, làm gì có chuyện đó chứ”. Harry nở một nụ cười, cố che dấu đi sự bất an đang dần nổi lên trong lòng cậu.

***

Tiếp tục một đêm không an giấc, Harry không biết đã bao nhiêu lần trong đêm thức dậy chỉ bởi những tiếng động nhỏ mà cậu nghĩ là của Draco tạo ra. Nhưng không một lần nào điều đó trở thành sự thật.

Sáng hôm sau, Harry thức dậy sớm sau khi không thể ép mình ngủ thêm một tí nào nữa. Lòng cậu đang dần dần dấy lên một nỗi sợ hãi mà bản thân cậu không chịu thừa nhận. Nỗi sợ hãi khi phải xa rời một ai đó. Sẽ không chứ ? Harry cảm giác mắt cậu có chút ươn ướt, nhưng với bản lĩnh cứng cỏi của một Gryffindor, không một giọt nước mắt nào rơi xuống.

***

Mệt mỏi lết tới Đại sảnh đường, tiếng ồn ào hơn mức bình thường khiến nhanh chóng thu hút lấy sự chú ý của Harry.

–         Harry ! Sao bồ không ra ga đón tụi mình !

Là giọng của Hermione ? Quay đầu lại, Harry ngạc nhiên khi mái tóc đỏ rực của Ron cùng khuôn mặt hơi nhăn nhó của Hermione đang ở ngay trước mặt cậu. A ! Cậu quên mất hôm nay là ngày học sinh trở lại trường. Đó cũng là lí do tại sao cậu không ra ga đón Ron và Hermione. Nhưng nói thật lúc này thì quả thật chỉ có thằng ngu, thế nên, một người “ không phải là thằng ngu ” bao biện :

–         Ừm, chân mình bị thương thế nên.. – Harry tỏ vẻ tội nghiệp chỉ chỉ vào cái chân. Gì chứ, có thế mà bị lừa thì Hermione đâu được gọi là thông minh. Liếc xéo Harry, Hermione lên giọng :

–         Mình không nghĩ đấy là lí do duy nhất để cậu không đến đón tụi này ! Harry thân yêu à ! Nhưng bỏ qua chuyện đó, tụi mình đang thắc mắc về một chuyện khác. Là về Draco..

–         Chuyện gì ? – Harry mất kiên nhẫn hỏi.

–         Chuyện đó là thật chứ, chuyện trên Nhật báo tiên tri ấy ?

–         Là chuyện gì chứ ? Mình không biết ! – Rốt cuộc là chuyện gì ? Tại sao Hermione và Ron lại nhìn nhau như vậy, mỗi khi họ nhìn nhau kiểu đó, chắc chắn là do có một việc gì đó vô cùng khó nói.

–         Mình muốn biết chuyện gì đang xảy ra !

–         Ờ thì.. – Ron và Hermione lưỡng lự, sau một hồi thì chìa ra cho Harry một tờ báo.

Sự hợp nhất của 2 gia tộc máu trong

 

Theo tin mới nhất mà Nhật báo tiên tri thu được thì hai gia tộc Malfoy và gia tộc Evans đang có ý định xác nhập với nhau thông qua cuộc hôn nhân giữa 2 người con nhỏ nhất của dòng họ. Đó là Draco Lucius Malfoy và Julia Olivia Evans. Cuộc hôn nhân này có thể coi là sự kiện lớn nhất của năm. Bởi đây không chỉ là sự xác nhập giữa  2 gia tộc máu trong nổi tiếng mà còn là giàu có nhất trong giới quý tộc. Hiện vẫn chưa rõ lễ đính hôn sẽ được tổ chức vào thời gian nào. Nhưng theo dự đoán, sau lễ đính hôn sẽ là sự hợp nhất trên tư cách pháp lí của cả 2 nhà. Nhật báo tiên tri sẽ cung cấp thêm thông tin cho độc giả một cách nhanh nhất có thể. Mong độc giả tiếp tục theo dõi và ủng hộ chúng tôi.

Đầu Harry dường như trống rỗng, đôi chân cậu giờ chỉ muốn khuỵu xuống ngay tức khắc. Đau, cảm giác như ai đó đang nắm lấy trái tim cậu mà bóp mạnh vậy.

–         Harry ! –Hermione khẽ chạm lên vai cậu – Chuyện đó là thật chứ ? – Harry khẽ ngẩng đầu, nhìn Hermione bằng một đôi mắt vô hồn.

–         Mình không biết.. Mình về phòng ! – Harry ngay lập tức chuyển hướng, phớt lờ đi tiếng gọi cậu của Hermione mà cố gắng trở về phòng một cách nhanh nhất có thể.

***

Là thật ? Tất cả chuyện này là thật sao ?

Đến giờ Harry vẫn không thể tin vào cái thông tin mà cậu vừa tiếp nhận. Làm ơn nói đây chỉ là một trờ đùa đi ! Sau khi cậu ngủ dậy tất cả sẽ biến mất phải không ? Làm ơn ai đó hãy nói với cậu thế đi ! Làm ơn !!

Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt Harry, tim cậu như bị đâm bởi hàng ngàn chiếc kim nhỏ xíu vô hình, thêm nữa là một sức mạnh vô hình khiến giờ cậu có muốn gào lên đau đớn cũng không thể, chỉ biết im lặng mà chấp nhận. Cổ họng cậu giờ khàn đặc, sống mũi cay xè, tay chân hết thẩy đều cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Vết thương ở chân do đi lại vội vàng mà cũng bắt đầu trở đau nay cũng không thể bằng những cơn nhói đau nơi tim. Rúc mình vào trong chăn, Harry như một đứa bé, run rẩy cố ép mình vào trong, tìm lấy một hơi ấm quen thuộc.

Lạnh, tại sao đông đã qua mà lại vẫn lạnh vậy chứ..?

***

Tỉnh dậy với chiếc gối có phần ẩm ướt, Harry hiểu rằng chuyện hôm qua tất cả đều không phải là mơ, thế nên sẽ chẳng có cái gì biến mất cả.. Mà không ! Có đấy.. là.. Thở dài, từ khi nào cậu trở nên yếu đuối đến nỗi không thể dứt khoát với mọi thứ thế này..

Mệt mỏi bò trườn vào phòng về sinh, Harry có hơi giật mình với khuôn mặt trong gương. Đôi mắt lần đầu tiên sưng đỏ trông khó coi vô cùng, thêm nữa là đầu tóc rối bù, đôi mắt xanh thất thần khiến cả khuôn mặt mang vẻ hốc hác, mệt mỏi. Cái bộ dạng mà chính chủ nhân nó cũng sợ này thì có thể vác đi đâu được đây. Lười nhác, Harry lại ném mình vào trong chăn, nhưng cậu không ngủ. Đôi mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, chỉ đến khi phía cửa phòng có tiếng động, cậu mới nhanh chóng ngồi dậy, đăm đăm nhìn vào cánh cửa chờ đợi. Có khi nào..

–         Tụi mình, Ron và Hermione đến thăm bồ đây ! – Harry cảm thấy lòng chùng xuống, lần thứ 2 ném mình xuống giường. Hermione định mở miệng vặn vẹo vì cái thái độ hờ hững ấy, nhưng nghĩ thế nào, rốt cuộc lại im lặng.

–         Sao hôm nay bồ lại nghỉ học ? – Không một lời đáp. Sau một hồi im lặng, Ron lên tiếng :

–         Bồ định từ bỏ thật sao, Harry ? – Phải đến vài giây sau, Harry mới mở miệng.

–         Sao cũng được !

–         Thật bồ nghĩ thế chứ ? – Trườn dậy, Harry mệt mỏi đối diện với Ron.

–         Thì sao nào ? – Harry thở dài, đôi mắt bâng quơ nhìn đi chỗ khác.

–         Xem ra hòa bình đã khiến đầu óc bồ không còn được minh mẫn rồi, đến ngay tình cảm bản thân còn không nhận ra ! – Ron cáu kỉnh đứng dậy, hướng đến Hermione tỏ ý muốn ra về. Hermione thở dài, không nói nhiều theo Ron rời khỏi phòng.

Nhận ra cái gì ? Là nhận ra cậu yêu hắn ta sao ? À, là cậu yêu Draco. Nhưng đến giờ phút này nó còn quan trọng sao ? Ngay cả sau khi cậu bị lừa như một tên ngốc ?

Xảo quyệt chương 12

Chương 12

Đêm Noel cuối cùng cũng đến, Đại sảnh đường nhờ những ngọn nến treo lơ lửng mà mang theo một thứ ánh sáng ấm áp, thu hút toàn thảy học sinh tập trung tại đây. Thêm một lí do cho sự đông đúc đêm nay, đó là do có một sự kiện đặc biệt đã được tổ chức, đó là Vũ hội đón Giáng Sinh. Voldermort đã chết, thế giới phù thủy nay đã hòa bình, thế nên chẳng có lí do gì mà không mở một buổi dạ tiệc cả.

Nhìn những khuôn mặt vui tươi nói cười, những cô gái trong bộ dạ phục xinh xắn, Harry đứng ở góc phòng không khỏi mỉm cười, tiếp đó là thầm tiếc cho 2 người bạn thân nhất của cậu vì đã không thể có mặt ở đây.

Nhưng liếc ngang liếc dọc một hồi, rốt cuộc mắt Harry vẫn là dừng trước 1 người. Một chàng trai tóc vàng đang được vây quanh bởi 1 lũ con gái. Harry mải mê nhìn đến nỗi, ngay cả khi có người đứng bên cạnh một lúc lâu cậu vẫn không có nhận ra.

–         Đừng ghen nha Harry !

–         Ghen cái .. – Hả ? Là ai nói ? – Neville, cậu đứng đây từ bao giờ vậy ?

–         Cũng mới thôi, tuy nhiên vừa đủ để nhìn thấy cậu đang ngó Draco chòng chọc.

–         Mình không có !

–         Cậu ấy có nhiều người theo đuổi thật, cũng phải thôi, nghe nói gia thế của cậu ấy ngày càng lên cao mà ! – Neville tiếp tục huyên thuyên, mặc xác Harry có nghe hay không. – Một mình cậu ấy vực dậy cơ nghiệp của gia đình để trở nên phát triển như ngày hôm nay chắc khó khăn cũng không ít !

–         Mình không muốn nghe ! – Harry hét lên bực bội.

–         Ừm ! Vậy thôi.. ! – Neville có vẻ hơi tủi thân.

–         Neville này ! Mình không có ý.. ý mình là .. – Harry vốn định nói gì đó để vực dậy tinh thần Neville, nhưng khuôn mặt bỗng dưng đờ ra của cậu ta khiến Harry bối rối, không thể thốt ra lấy một lời. Rốt cuộc bây giờ nói gì mới phải đây..

–         Harry, nhìn kìa, cô gái đó.. – Lại cô gái nào nữa ?  Harry đã bảo không quan tâm cơ mà. Thật bực mình hết sức !

–         Tớ đã bảo..

–         Cô ấy và Draco đi ra ngoài rồi kìa ! – Neville nắm lấy người Harry quay về hướng Draco, dù 2 người họ đã chuẩn bị bước ra khỏi đại sảnh, Harry vẫn có thể thấy rõ mặt của cô gái kia.

Nước da tuy nhợt nhạt không chút sinh khí nhưng khí chất quả thật hơn người. Từng đường nét trên khuôn mặt, không những hài hòa mà còn vô cùng nổi bật với đôi mắt màu xanh dương, sống mũi cao thẳng và đôi môi màu cánh sen. Nét đẹp dịu dàng nhưng vẫn mang khí chất của giới thượng lưu. Rốt cuộc cô ta và Draco là có quan hệ gì ?

Trong lòng tuy rất muốn đi theo chân 2 người kia để tìm ra câu trả lời, nhưng sự kiêu hãnh khiến Harry có phần chùn bước, rốt cuộc là không thể bước theo, đành đứng lặng một chỗ đến khi cả 2 thực sự biến mất khỏi căn phòng. Một cục tức nghẹn to tướng không hiểu sao dần dần sinh ra trong bụng Harry, đầu óc không hiểu sao cũng trở nên lộn xộn.

Harry vô thức mà cầm lên một li nước, chẳng cần biết là nước gì, Harry cứ thế mà nốc sạch. Đến khi cổ họng bỏng rát, hơi men có phần bốc lên đầu, cậu mới nhận ra là.. rượu. Chẳng thèm thắc mắc rằng tại sao lại xuất hiện rượu ở bữa tiệc, Harry tiếp tục cầm lên một ly khác. Chẳng rõ cậu uống mấy cốc, chỉ biết lúc Draco trở về, Harry đã bắt đầu say.

–         A.. Cái đồ đáng ghét – Draco nhíu mày, nhưng nhìn ra khuôn mặt đỏ lựng vì rượu lại chỉ thở dài, kéo lấy tay Harry đem về phòng. Nhưng được vài bước thì Harry lại kéo lại, dùng dằng tỏ ý không muốn.

–         Tôi không muốn về ! – Harry nói bằng chất giọng lè nhè.

         Vậy cậu muốn gì ? – Draco thả tay Harry rồi khẽ cau mày.

–         Đó ! – Harry chỉ băng quơ ý tỏ muốn ở lại, nhưng Draco lại hiểu nhầm. ( Hoặc cố ý hiểu nhầm )

–         Cậu muốn nhảy ?

–         Hả ? – Còn chưa có hiểu gì, Harry đã nhanh chóng bị Draco kéo tuột ra sàn nhảy. Rồi cũng rất nhanh, một tay cậu đã đặt lên vai người kia, một tay thì nắm lấy bàn tay còn vương chút hơi lạnh.

–         Tôi không..

Harry có phần ngượng ngịu, dù không có ai phản đối 2 người, nhưng ánh mắt hiếu kì cũng đủ khiến Harry thấy không thoải mái. Hơn nữa, ở bên cạnh Draco khoảng cách gần như vậy càng thêm lí do khiến Harry phải bối rối.

Đã thế, đôi chân vì rượu mà có phần mềm nhũn, khiến Harry không khỏi vài lần ngã vào lòng Draco. Harry có thể cảm ơn Merlin vì đã không khiến 2 người phải xấu hổ do ngã uỵch trước sàn nhảy, nhưng cũng vẫn là không khỏi oán hận khi những lần đó, Harry dường như có thể ngửi thấy một mùi hương vô cùng nam tính, quyến rũ tỏa ra từ Draco. Cũng chính là mùi hương cậu ngửi được khi đang say ngủ.

Mơ hồ tưởng tượng miên man, Harry lại tiếp tục vô ý mà ngã vào người Draco. Chỉ khác, lần này, môi cậu vô tình mà lướt qua môi Draco. Chẳng đợi đến 1 giây, Draco vô tội bị đẩy ra, ngơ ngác mà nhìn Harry giờ đang mang khuôn mặt đỏ như gấc.

–         Tôi về ngủ trước !!

Nhưng Harry có cho vàng đêm đó cũng chẳng ngủ được dù cậu bé đã qua bệnh thất để khám xem có phải hay không cậu bị bệnh tim và được chuẩn đoán rằng cậu vô cùng “ bình thường ” :”>

***

Lại là một ngày bình thường như mọi ngày khi Harry tỉnh dậy để rồi 5s sau khi tỉnh ngủ. Cậu hét toáng lên rồi sút Draco ra khỏi giường.

–         Tôi vốn nghĩ cậu phải quen với việc này rồi chứ, vậy mà sao sáng nào tôi cũng bị đá khỏi giường vậy ?

–         Không quen, có chết cũng không quen được !

Harry có phần tức giận, nhưng sau khi thấy tên kia dường như tảng lờ lời cậu nói. Tiếp tục leo lên giường đi ngủ, Harry đành hít một hơi lấy lại bình tĩnh, sau đó vào phòng tắm vệ sinh thân thể. Buổi sáng thường lệ dường như lại tiếp tục lặp lại cho đến khi có tiếng hét phát ra từ nhà về sinh, tiếp sau đó là khuôn mặt đầy vẻ tức giận của Harry.

–         Draco !! Anh dậy mau cho tôi !!!! – Draco còn chưa tỉnh ngủ, đang mơ màng chưa hiểu gì thì Harry đã lại tiếp tục hét vào mặt.

–         Mấy cái vết hôn này là cái quái gì ?? Anh mau giải thích cho tôi !!

Draco thở dài đánh thượt, rồi coi như việc Harry đang nói chẳng có gì là quan trọng với anh, tiếp tục nằm xuống ngủ.

–         Dậy, mau dậy !!

Cái thái độ dửng dưng đó làm Harry tức điên lên, cố sức mà kéo Draco đang cuộn tròn trong chăn ra. Kết quả, không những cậu không kéo được con người kia ra, ngược lại là bị ôm lấy, cùng Draco cuộn tròn trong chăn không thể nhúc nhích. Trong lúc đang cố giãy giụa, Draco mới đột nhiên giải thích :

–         Mấy cái dấu hôn đó coi như là quà Giáng sinh cậu tặng cho tôi !

–         Sao anh biết là tôi không mua quà cho anh ?

–         Mua hay không, thế nào cũng được, dù sao tôi cũng nhận quà rồi !

–         Biết vậy không mua quà cho anh ta ! – Harry thì thầm tiếc rẻ.

–         Vậy là cậu có mua quà cho tôi sao ! – Tất nhiên là cái tai thính của Draco không bỏ sót một từ nào Harry vừa nói.

–         Ừ..mà.. – Nhận ra mình nói hớ, Harry chỉ còn biết thở dài, sau rồi tỏ vẻ chịu thua mà nói tiếp :

–         Mau thả tôi ra, nếu không làm thế nào tôi lấy được quà cho anh ! 

***

–         Xem ra người chọn quà cũng phải có tâm lắm mới chọn được cho tôi món quà này nha !

–         Đã ăn không cái vòng, lại còn được thêm mấy nụ hôn mà giờ anh vẫn còn dám cả gan trêu chọc tôi ? Draco, anh là đồ xấu tính nhất tôi từng biết đấy !

Harry lầm bầm, Draco dù không nghe thấy được tất cả những điều cậu nói, nhưng đại loại là từ “ăn không” vẫn lọt vào lỗ tai.

–         Tôi không có ăn không của cậu nhé ! – Draco nở một nụ cười khiến tim Harry dường như mất nhịp. Đến khi hoàng hồn thì đã thấy Draco đứng trước mặt cậu, tay chìa ra một chiếc nhẫn.

–         Đây không phải là chiếc nhẫn anh hay đeo sao ? Không cần ki bo đến mức thế chứ ?

–         Cậu không cần ?

–         Có ! Miễn phí thì ngu gì không nhận chứ ?

Cái gì chứ, chiếc nhẫn đó có lẽ còn đáng giá gấp chục lần chiếc dây chuyền cậu tặng, vậy mà trong mắt cậu trở thành thứ đồ chỉ nhận vì nó miễn phí thôi sao ? Nghĩ đến đấy mà Draco bật cười, rồi nhanh chóng ngồi xuống, kéo lấy cậu vào lòng. Harry dù biết, nhưng do đang mải mân mê cái nhẫn nên không thèm đẩy ra. Đến khi chiếc nhẫn đeo ở trên tay, Harry mới quay sang hỏi :

–         Thật sự là không còn gì nữa sao ?

–         Còn ! – Draco lười nhác tựa cằm trên vai Harry trả lời.

–         Là gì ?

Harry có phần phấn khích, quay nhanh ra sau hỏi. Nhưng còn chưa kịp nói gì, đôi môi đã bị mút lấy, người kia nương theo tư thế của cậu mà tiến sâu hơn. Dây dưa một lúc, đến khi Harry không còn kịp thở, Draco mới buông ra, gian xảo ( mặt dày ) nói :

–         Còn thân mình tôi đây ! Cậu muốn thì lấy.

Cái gì mà lấy, Harry muốn biếu không hắn cho người khác còn không được ấy chứ.

***

–         Chúng tớ ngồi cùng được không ? – Neville nói với khuôn mặt tươi cười, trái ngược hoàn toàn với khuôn mặt có phần nhăn nhó vì khó chịu của Blaise.

–         Ừm ngồi đi ! – Neville nhanh chóng kéo Blaise ngồi xuống. Sau khi đã ăn uống xong xuôi cùng với vãn chuyện với Harry. Neville liền quay sang nhìn Draco với ánh mắt tò mò, do dự một lúc lâu sau mới lên tiếng :

–         Draco à ! Cậu có thể bật mí cho mình về cô gái hôm trước ở buổi dạ tiệc không ? – Ngay sau lúc Neville đặt ra câu hỏi này, Harry dường như thấy mình nín thở, tai căng ra mà nghe câu trả lời.

–         Bí mật !

–         Là sao chứ ? – Neville có vẻ thất vọng trước câu trả lời của Draco, khó trách đến cậu còn.. hả ..? Không cậu chẳng làm sao cả, cậu vốn không thèm quan tâm ! Blaise ngồi bên cạnh, thấy khuôn mặt buồn bực của Neville mà có phần động tâm ( dại zai ) buột miệng nói

–         Cô ta là hôn thê của Draco, hôm trước cô ấy đến để.. – Blaise chưa kịp nói hết đã bị cái nhìn sắc lạnh của Draco làm cho ngậm mồm.

Rốt cuộc là che che dấu dấu cái gì chứ ? Harry đập bàn đứng dậy, trước khi đi không quên để lại cái liếc xéo đầy bực tức cho Draco.

Tội lỗi quá :”> Lần này vì nhận lỗi mà ta đã viết hẳn 5 trang Word ( tính cả cách dòng =)) ) rồi đấy nhé

Xảo quyệt chương 11

Chương 11

–         Harry ! Sao mới sáng ra cậu đã có vẻ mặt bực bội vậy ? – Neville ngồi đối diện Harry tại bàn ăn Đại sảnh đường ngây ngốc hỏi.

–         Không có gì.. – Chẳng lẽ Harry lại nói vì mới sáng sớm ra cậu đã bị quấy rối ?

–         Vậy sao ? Vậy cậu phải tươi tỉnh lên đi chứ, dù sao hôm nay cũng là 24/12, là giáng sinh đó ! – Neville tươi cười nói.

–         Ừm có lẽ.. – Harry nở nụ cười, một phần vì bị ảnh hưởng bởi sự  háo hức của Neville, một phần muốn Neville sớm để cho cậu yên.

–         Mà Harry, cậu đã đi mua quà cho mọi người chưa vậy ?

–         Mua quà.. A! Mình quên mất tiêu rồi !! – Đợt gần đây Harry luôn cảm thấy hình như cậu quên làm gì đó, hóa ra là chuyện này đây.

–         Cũng không trách.. – Neville định nói thêm gì đó nhưng rồi lại yên lặng, thay vào đó là tủm tỉm cười. Lờ đi cái ẩn ý trong nụ cười ấy, Harry tiếp tục nói :

–         Vậy hôm nay cậu có rỗi không ? Đi cùng mình tới Hẻm Xéo mua quà, mình không giỏi chọn quà lắm, thế nên..

–         Mình rỗi, hẹn chiều nay trước cửa ngân hàng Gringotts nha !

~~~

–         Cậu làm gì mà vui vẻ vậy ? – Draco nhướng mày khó hiểu, mới nãy còn bị anh trêu cho giận đến tím mặt mà.

–         Liên quan gì đến anh ? – Harry bụng vẫn còn ấm ách tức, không thèm trả lời. Không khí giữa 2 người đột nhiên có một khoảng trống. Mà theo Draco, muốn phá bỏ cái bầu không khí này thì chỉ có 1 cách.

–         Mau bỏ tay ra !! Anh biến thái sao mà suốt ngày ôm hôn tôi thế hả ??

–         Tôi chỉ biến thái với riêng mình cậu thôi !

Harry vì câu nói ấy mà có chút cảm động, không “thèm” giãy ra. Nhận thấy điều đó, Draco càng tăng thêm lực ôm, dịu dàng mà kéo lấy Harry vào lòng. Ở khoảng cách gần như vậy, Harry dường như có thể ngửi thấy mùi thơm tỏa ra nơi Draco, trống ngực cậu bỗng đập nhanh lạ thường. Nhận thấy tiếng tim đập của bản thân ngày càng rõ ràng, Harry vội vàng thoát ra khỏi vòng tay kia trước khi chủ nhân của nó phát hiện. Rồi chẳng nói chẳng rằng mà chạy biến ra khỏi phòng.

–         Mình hỏng !! Đúng là mình hỏng thật rồi !!

~~~

Hẻm Xéo vào ngày thường vốn đã đông đúc, nay vào ngày lễ càng đông gấp trăm lần. Bị nhồi nhét, đẩy qua đẩy lại giữa dòng người, Harry chật vật lắm mới có thể đến được ngân hàng Gringotts. Thoáng thấy Neville, Harry liền mừng húm chạy lại, nhưng nụ cười trên môi cậu chưa kịp nở ra thì đã thấy 2 con người “đáng ghét”..

–         Anh làm gì ở đây chứ ?? – Harry hướng mặt Draco mà hỏi. Cái tên Blaise kia đi với Neville còn dễ hiểu, chứ tên kia thì có liên quan gì ở đây chứ ?

–         Bạn bè đi chơi với nhau không được sao ? – Draco tỉnh bơ nói.

–         Ờ..được ! – Harry bỗng dưng cảm thấy có chút chút thất vọng với câu trả lời kia.

–         Chúng ta đi thôi ! – Neville nói trong khi vẫn khổ sở thoát khỏi cái nắm tay của Blaise để rồi cuối cùng vẫn tay trong tay mà đi.

–         Ai ~ Họ tình cảm vậy, Harry à, chúng ta không được sao ??~~

Draco cố giương ra cái bộ mặt tội nghiệp, tay cũng không yên phận túm lấy tay Harry. Sau những cố gắng của mình, thứ Draco nhận lại là một cái lườm nguýt và cái tét đau điếng ở tay.

–         Cậu không dễ thương gì hết ~

–         Tôi vốn là vậy !

–         Cậu nên nhìn Neville kìa ! – Draco hơi bực bội, nhưng quả thật so với sự khó chịu trong lòng Harry bây giờ, nó chả là cái đinh gỉ gì.

–         Vậy anh tìm người như cậu ấy mà theo, đừng làm phiền tôi !

Harry quay lưng, không suy nghĩ mà di chuyển. Cơn tức giận vô cớ chiếm toàn bộ tâm trí cậu, vì thế đôi chân cậu cứ vô thức mà bước đi. Chẳng mất bao lâu mà bỏ xa 3 người còn lại, đến khi cậu nhận ra, thì cũng là lúc cậu đang ở một nơi vô cùng xa lạ. Có vẻ như cậu đã đi khá xa khỏi khu phố chính, bằng chứng là khu phố trước đầy ắp người, nay không còn lấy một mống.

Là bị lạc sao ? Kệ xác, dù sao cậu cũng mua đủ quà cho mọi người rồi. Thật ra.. là còn một người.. Nhưng hắn là kẻ đáng ghét, phải, 1 kẻ rất chi đáng ghét, không đáng được cậu tặng quà ( trẻ hư không có quà =)) ). Phải, cậu nghĩ đúng, rất đúng ( bạn Harry tusu đó ). Không cần quan tâm hắn, bây giờ độn thổ thẳng về trường đánh một giấc được rồi. Đầu thì nghĩ thế, những chân cậu vẫn cứ đóng rễ, 1 chút cũng không chịu nhúc nhích.

Là cậu mệt, nhất định là tại cậu mệt thôi, đi liền 1 hơi như thế sao không mệt được chứ, nghỉ 1 chút vậy. Harry ngồi phịch trước một cửa hàng ven đường, trông có vẻ là đang đóng cửa. Cũng tốt, đỡ mang tiếng là cậu phá rối người khác làm ăn. Nghĩ đến thế, Harry thoải mái mà dựa lưng vào cánh cửa. Nhưng khi cậu vừa đặt lưng vào, cánh cửa bỗng từ từ mở ra.

Không khóa ? Một chút tò mò khiến Harry đứng dậy, bước thẳng vào trong căn nhà. Ánh sáng dù có phần tối tăm nhưng cũng đủ để Harry nhìn rõ mọi thứ trong căn phòng, có vẻ như đây là cửa hàng trang sức, phụ kiện gì đó. Đương muốn bước ra trước khi chủ cửa hàng xuất hiện, bỗng một thứ gì đó chuyển động, thân phát ra tia phản chiếu của kim loại làm Harry phải chú ý, vô thức mà tiến lại gần xem xét. Thứ đang chầm chậm bò là một con rắn nhỏ với toàn thân mình được bọc bởi những viên đá nhỏ lấp lánh, đôi mắt đặc biệt được đính bởi 2 viên đá màu xanh lá tinh xảo. Con rắn nhỏ này khiến Harry liền nhớ ngay tới một người..

–         Thứ đó XX Galleons.. – Harry giật bắn mình khi phía sau lưng cậu phát ra giọng nói. Chủ nhân của giọng nói đó là một lão phù thủy già với chòm râu dài, thân hình có hơi mập mạp nhưng bù lại nét mặt phúc hậu vô cùng.

–         Tôi không có ý mua nó, tôi còn không biết nó là gì, tôi chỉ là vô tình.. – Harry biện minh, mắt một lần nữa nhìn lại con rắn. Nhưng con rắn giờ đã không còn bò nữa, thay vào đó là cuốn mình trên một hòn đá hình trụ màu đỏ. Nguyên lai là một cái dây chuyền. Harry vì kì lạ, quay đầu về phía ông lão kia nhằm lấy một lời giải thích. Ông cụ kia cũng ngày một tiến gần lại, dáng vẻ nhàn nhã, chậm chạp mà nói :

–         Nó là một món quà chỉ thuộc về cậu ! Nó là thứ  cậu đã chọn để tặng cho mình yêu thương nhất !

–         Tôi có sao ..!

–         Có hay không.. thực chất cậu là người rõ nhất !

Rốt cuộc sau một hồi đắn đo, Harry cũng rời khỏi cửa hàng với chiếc dây chuyền trên tay. Tại sao cậu lại bỏ tiền mà mua thứ này chứ, cậu rõ ràng là không cần nó mà. Tại sao ? Harry thở dài, cố gắng mà tìm ra câu hỏi trong đầu, mà không biết rằng, chính trái tim cậu đã có câu trả lời.

–         Harry ! – Cậu bị ảo giác sao ? Sao tự dưng lại nghe thấy giọng nói đó chứ ? Mà sao lại có vẻ rõ ràng như vậy ? Harry vò đầu, cậu bị làm sao vậy chứ ?

–         Harry !! Cậu chạy đi đâu vậy ?? – Harry mở to mắt, con người với mái tóc vàng đó đang ở trước mặt cậu, đôi mắt màu xám đang mạnh mẽ mà nhìn cậu.

–         Cậu đi đâu ? Có biết tôi tìm cậu mệt muốn chết không !! – Đờ người một lúc Harry mới để ý thấy, hắn vì đi tìm cậu mà thở không ra hơi, trời vốn lạnh mà khuôn mặt lại bết lấy mồ hôi. Hắn thật sự lo lắng cho cậu ? Trong lòng Harry có chút cảm động, vốn bình thường sẽ cự lại hắn vậy mà nay lại lặng im.

–         Mau về thôi ! – Draco tiến lại gần, thuận lợi mà nắm lấy tay Harry.

Như phản xạ có điều kiện, Harry ngay lập tức mà rút tay lại. Nhưng cũng nhanh như thế, Draco lần nữa lại túm lấy tay cậu, lần này thì dù cậu cố thế nào dứt khoát vẫn không buông.

–         Là đền bù ! Vì cậu mà tôi mệt muốn chết, lần này cậu phải đền bù cho tôi ! Mà không.. ! Không chỉ lần này, sau này đi đâu cũng phải nắm lấy tay tôi, nghe chưa ?

Harry không trả lời, cũng không có ý phản kháng. Bởi trong lòng cậu giờ đây có một cảm giác ấm áp lạ thường vì thế cư nhiên không muốn buông tay người kia.

Ps  : Chap này đáng lẽ ra là có từ 1/6 cơ, nhưng đúng cái hôm ta ngồi viết, bạn YH lại hú khóa nick YH ta một cách mất nết, làm ta lo sợ muốn chết, không còn tâm tình nào mà viết fic nữa. Thế nên thành ra hôm nay mới có fic. Ta cũng đã cố gắng viết dài dài ra thêm rồi :”> coi như  đền bù công mọi ng hóng nhé :”>

Ps : Vòng bạn Harry mua là sự kết hợp của 3 thứ  sau :

Con rắn nhỏ :”>

    +  

Các bạn cố gắng sử dụng trí tưởng tượng nhé 🙂 =))

Xảo quyệt chương 10

Chương 10

Harry tỉnh giấc vào buổi trưa, giấc ngủ dài khiến đầu cậu mơ mơ hồ hồ . Ngồi ngơ người mà nhớ lại cái giấc mơ hôm qua. Kí ức trong giấc mơ còn đọng lại dường như khá rõ ràng, không giống như những giấc mơ ngày thường mà khi cậu tỉnh dậy là quên sạch sẽ. Phải nói, cơn mơ đó rất.. thực. Harry dường như cảm nhận được hơi ấm và mùi hương của người kia vẫn còn vương vấn trên mình, nhưng nghĩ lại, tất cả chỉ là tưởng tượng của cậu mà thôi. Bởi lẽ, khi cậu mở mắt, căn phòng vẫn như cũ, trống trơn và lạnh lẽo. Chỉ có 1 lí do duy nhất cậu không hiểu, đó là ai đã bế cậu vào đây. Một tia hi vọng nhỏ nhoi lóe lên trong lòng Harry cũng đủ làm cậu vội vàng. Choàng lên người chiếc áo rộng lùng thùng, Harry nóng vội mà bước nhanh đến Đại sảnh đường, khi gần đến cửa, cơ hồ cậu đã chạy nhanh qua cánh cửa để tìm kiếm bóng dáng 1 ai đó. 1 giọng nói truyền đến sau lưng cậu, Harry vui sướng quay đầu lại, không thèm để ý đến sự khác biệt trong thanh âm truyền tới.

–         Này đầu xù !

Là Blaise. Sao cậu có thể nhầm được nhỉ ? Giọng nói 2 người họ đâu có giống nhau. Mà cậu sao lại hy vọng đó là Draco chứ ? Harry nghe thấy chính bản thân mình thở dài 1 tiếng.

–         Chuyện gì vậy Blaise ?

–         Cậu và Neville hôm qua thực chỉ đi bắt cái con vớ vẩn chết tiệt gì đó ?

–         Phải, mà hôm nay sao Neville không đi cùng cậu ? – Harry chán nản hỏi cho có.

–         Cậu ta giờ sức lết ra khỏi giường còn khó ! – Blaise cười, trên gương mặt mang một sự khoái trá, cùng với đó là chút 1 kiêu hãnh, tự tin. Quả giống 1 người..

–         Là bạn mà cũng có thể giống nhau thế sao ? – Suy nghĩ của Harry vô thức mà bật ra khỏi miệng.

–         Ý cậu nói Draco ?

–         Không ! Mắc mớ gì mà tôi phải nói đến tên đáng ghét đó !

–         Thực cậu nghĩ cậu ta đáng ghét ? – Blaise cười 1 nụ cười nham hiểm.

–         Phải, rất chi đáng ghét, hơn thế nữa lại còn tự tin quá đáng, khinh người quá thể. Hắn nghĩ hắn là ai chứ, luôn tự cao tự đại, gì chứ nói thật, loại hắn biến thái có thừa !! – Harry xả xong bực dọc cũng là lúc Blaise ôm bụng cười khúc khích

–          Tôi để lại cho cậu xử lí, Draco !

Harry ngớ ra, Draco, hắn không phải là không có ở đây sao ? Từ từ quay đầu lại. Đập vào mắt cậu là một khuôn mặt quen thuộc. Là cái tên đáng ghét đó, tên rắn xảo quyệt, hắn đang ở đây, trước mặt cậu. Harry dường như thấy tim cậu lỡ 1 nhịp. Mà khoan, hắn nãy giờ không có nghe thấy những gì cậu nói chứ ?? Nếu có thì.. Sống lưng Harry cơ hồ lạnh buốt, nuốt một ngụm nước bọt, Harry nở một nụ cười mà theo cậu là nó chẳng khác mếu là bao.

–         Chào..

–         Chào ? – Draco nhếch mép cười khẩy. Harry vốn chưa bao giờ ưa cái kiểu cười đó, giờ lại càng thêm ghét.

–         Anh không phải đã về nhà nghỉ lễ sao ?

–         Tôi quay lại để nghe 1 tên ngốc nói xấu về tôi. – Draco lại cười, nhìn rất chi “dịu dàng”, vậy mà không hiểu sao lại khiến Harry “dũng cảm” của chúng ta từng bước lùi về phía sau. Họa sắp đến rồi !!

Khi Harry chạm lưng tới bức tường ngăn cách Đại sảnh và hành lang cũng là lúc Draco kéo cậu lại, đặt lên môi câu một nụ hôn dài, chậm rãi rồi lại cuồng nhiệt mà ngấu nghiến lấy môi cậu, đền bù cho những ngày tháng ca cách. Chừng đó đủ để làm cậu mê người, quên đi mình đang ở giữa thanh thiên bạch nhật. Chỉ đến khi tiếng đằng hắng của giáo sư Mc Gonagall phát ra bên cạnh, Harry mới choàng tỉnh, đẩy Draco ra. Nhưng cũng quá muộn, hàng chục con mắt đang mở to mà nhìn vào cậu. Harry quay sang nhìn lại Draco,giờ vẫn đang cười ( điên tình rồi :”> ). Hắn ta mắc bệnh biến thái đến mức này rồi sao, dám cả gan mà hôn cậu trước bao người, biến thái, đại biến thái, dê cụ, đại dê cụ.

–      Tôi biết hai cậu có tình cảm, nhưng việc thể hiện..

Harry không thèm nghe lấy 1 chữ của giáo sư Mc Gonagall. Cơn tức giận khiến cậu vung chân lên, 1 cước thẳng vào ống đồng cái tên biến thái kia. Rồi mặc kệ cái tiếng kêu bi thảm đằng sau lưng, Harry cố giữ cho mình vẻ thản nhiên để đi khỏi Đại sảnh đường. Lúc cậu bước ra khỏi cửa cũng là lúc Đại sảnh đường từ im lặng trở nên ồn ào, náo nhiệt với những bình luận sau pha trình diễn ngoạn mục vừa rồi. Lạy Merlin, cậu biết trốn đi đâu bây giờ ??

***

Harry đang ngồi trong thư viện, trước mặt là quyển sách mà thậm chí 1 chữ cậu cũng chưa có đọc, vốn chỉ để đó cho có lí do đàng hoàng mà trốn trong thư viện .

Giờ đây cậu đang suy nghĩ. ( Từ hồi bạn Draco nói tiếng yêu, bạn Harry nhà ta suốt ngày phải nghĩ ngợi nha :”> )

Ngẫm nghĩ, lí giải những cảm xúc trong lòng, Harry không những không tìm ra được 1 lí do lí giải mà hơn thế nữa, vướng vào mớ bòng bong những câu hỏi cứ liên tục xoay vần trong đầu cậu. Tại sao cậu lại thấy trống rỗng, cô đơn khi không có hắn bên cạnh ? Tại sao khi nghĩ rằng hắn đã trở về cậu lại vội vàng mà đi tìm hắn, thấy hắn lại vui sướng trong lòng ? Trong khi hắn hôn, dù có xấu hổ nhưng tại sao cậu lại chẳng ghét tí nào ? Tại sao chứ??

–         Aaaa !! – Harry vò đầu rồi vùi mặt xuống quyển sách đang đặt trước mặt – Tại sao chứ ??

–         Tại sao cái gì ??

1 làn hơi ấm nóng khẽ phả lên tai cậu, đứng phắt dậy vì giật mình khiến chiếc ghế Harry đang ngồi đột ngột đổ xuống. Kêu uỳnh 1 cái, không lớn không nhỏ, nhưng đủ để làm cho mọi người ở thư viện nhìn về phía cậu với con mắt tò mò. Hôm nay rốt cuộc là ngày gì ? Sao cậu cứ vô tình mà thu hút sự chú ý của mọi người ?

–         Không có chuyện gì ? Chỉ là chút bất cẩn !

Draco cười xòa, đợi những con mắt kia chuyển hướng mới quay lại với Harry.

–    Tại sao cái gì vậy ? – Draco nhíu mày thắc mắc.

–    Không có gì cả !

–    Thật ?

–         Tất nhiên ! Mà anh bám theo tôi lại muốn làm trò gì nữa ? – Nghĩ lại cái cảnh hôn hít vừa nãy tại Đại sảnh đường khiến Harry thấy bực.

–         Đang nghĩ a ~ Thấy Harry hoang mang nhìn mình Draco thấy cậu bỗng thật dễ thương, liền tiến lại mà nhéo nhéo lên má cậu. Đổi lại là cái đánh đau điếng của Harry.

–         Cậu thật bạo lực, hở chút là đánh người ! – Draco giả bộ khó chịu rồi nhanh chóng lại nở nụ cười.

–         Không phải tại anh luôn làm mấy cái trò đáng đánh sao ?

–         Việc gì ? Tôi không có làm gì cả ! – Draco vờ đưa ra cái bộ mặt ngây thơ, thực khiến Harry muốn đấm.

–         Anh trêu tôi.. – Harry lí nhí, nhưng dù sao cũng đủ để Draco nghe ra mà trả lời.

–         Bạn bè không phải hay thế sao ? – Harry thấy tim mình nhói lên, “bạn bè” sao ?

–         Sờ soạng nhau cũng là bạn bè hay làm ? – Harry nói rõ ràng từng chữ, cơn giận vô cớ lần nữa lại xuất hiện.

–         Là cậu nhạy cảm quá thôi !

–         Vậy anh hôn tôi trước mặt mọi người là có ý gì !!! – Harry phẫn nộ hét, chẳng thèm để tâm những con mắt lần nữa nhìn về phía cậu, mắt cậu giờ chỉ nhìn thấy cái tên thập phần đáng ghét kia.

–         Là vì tôi yêu cậu. – Chọc Harry quả là vui, Draco cười, tiến đến lại gần cái tên mặt đang đỏ bừng, tim đang đập rộn vì vui sướng kia khẽ thì thào vào tai :

–         Cậu thật đáng yêu ~

–         Tôi không có đáng yêu gì hết !! – Dứt lời, Harry bước nhanh ra khỏi thư viện, một phần là thoát khỏi mấy cái ánh mắt tò mò kia, 1 phần là để che đi khuôn mặt đỏ như gấc của cậu.

Rốt cuộc là cậu đang bị cái gì vậy ???

Xin lỗi ai đọc fic ta vì việc ta ngâm fic nha, ta vốn đâu có muốn, tại ta lười thôi =))

Xảo quyệt chương 9

Chương 9

Tuyết bắt đầu rơi. Ở tháp đồng hồ, Harry có thể nhìn thấy tuyết trắng bao trùm khắp mọi nơi, từ nóc nhà đến mặt đất, đâu đâu cũng chỉ thấy tuyết. Từng bông tuyết trắng thi nhau rơi khiến cho không khí bao quanh trường Hogwart càng thêm lạnh lẽo, u ám. Vốn những ngày như thế này, lũ học sinh sẽ tràn ra ngoài mà chơi ném tuyết với nhau, tiếng nô đùa và những tràng cười giòn giã ít nhiều sẽ làm ấm hơn không khí nơi đây. Khổ nỗi, giờ đang là dịp nghỉ lễ nên cái hơi lạnh này chỉ khiến lũ học sinh muốn nhanh nhanh chóng chóng mà về nhà đón Giáng sinh bên gia đình, vậy nên chúng vội vội vàng vàng mà đóng gói đồ đạc quay trở về, mặc xác không thèm đếm xỉa đến trò chơi ném tuyết kia.

–         Cậu vẫn quyết định ở lại à ? – Mái tóc đỏ của Ron rực lên nơi lò sưởi.

–         Ừm..

Harry đáp hờ hững, mặc dù Ron đã ngồi đó mà thuyết phục 1 hồi lâu rằng Ginny chắc chắn sẽ lờ cậu đi trong suốt kì nghỉ lễ, nhưng cứ nghĩ đến việc phải đụng mặt Ginny, chịu đựng cái không khí không tự nhiên khi cả 2 bên cạnh nhau, Harry thiết nghĩ, cậu vẫn không nên về nhà Weasley thì hơn. Cuối cùng, nhờ sự quả quyết đó, Ron cũng có ý định rời đi để quay trở lại phòng thu xếp đồ đạc. Trước khi đi còn để lại cho Harry 1 câu nói mà theo Harry cảm nhận, là mang đầy vẻ thương hại : “ Vậy chúc cậu vui ! ”.

Harry cảm thấy hơi bị tổn thương, vui thế nào được ? Giáng sinh 1 mình của cậu vốn đã thảm hại lắm rồi, nay bác Hargid lại còn đi nữa. Harry thở dài, vui được sao ?? Trong vô thức, cậu quay sang nhìn cái giường giờ đang trống trơn bên cạnh mình.

***

Sau cả buổi sáng ngủ vùi, Harry thức dậy với cái bụng đói meo. Thay quần áo xong, cậu nhanh tiến về phía Đại Sảnh Đường, cũng nhanh như thế mà lấy 1 cái đùi gà gặm lấy gặm để.

–         Chào Harry !

Harry quay đầu lại trong khi cái đùi gà vẫn nguyên trong miệng, là Neville, từ đợt Harry bắt gặp Blaise với Neville đến nay, đã lâu không có nói chuyện với cậu, có gặp cũng chỉ chào hỏi qua loa. Nhưng dù sao thì giờ đây chuyện giữa Neville và Blaise cũng chẳng làm Harry thêm ngạc nhiên nữa. Nếu không muốn nói rằng bây giờ cậu thấy nó rất chi là bình thường. Lúng búng miếng thịt gà trong miệng, Harry trả lời 1 cách khó khăn :

–         Ừm..c..à..o !

Neville mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh Harry, vớ lấy bát súp cạnh đó mà thưởng thức. Harry hơi ngờ ngợ, sao năm nay Neville lại ở lại trường chứ ? Như phản xạ, cậu quay sang phía bàn nhà Slytherin, nhưng không hề thấy bóng dáng Blaise. Neville cũng quay đầu theo hướng nhìn của Harry, ngẫm nghĩ 1 lúc mới hiểu ra ý của cậu .

–         Cậu ta đã về nghỉ Giáng sinh rồi, tớ còn ở lại vì năm nay bà tớ vướng phải chút việc thôi.

–         Ừm .. còn tớ thì..

–         Vì Ginnny, tớ biết, đừng buồn Harry à, không phải bây giờ cậu có Draco rồi đó sao .. ừm.. dù năm nay cậu ấy cũng phải về nhà.

Neville thở dài, không biết là cảm thông với Harry hay tự thương hại chính bản thân mình nữa. Mà khoan, Neville vừa nói cái gì !!

–         TỚ CÓ DRACO RỒI LÀ SAO ??

–         Không phải cậu và Draco đang quen nhau ?

–         Tất nhiên là không ! – Mắt Harry trợn tròn hết cỡ.

–         Vậy sao ? Tớ cũng không biết mọi người nghĩ sao, nhưng tớ thì thấy 2 người nhìn nhau bằng 1 thứ ánh mắt, nói sao nhỉ ? Khá đặc biệt, tớ nghĩ vậy thôi. Còn người khác thì tớ cũng không có biết đâu ! – Neville xua xua tay.

–         Vậy thì cậu nhầm rồi !

Harry bực bội quay đi, lờ đi bộ mặt có phần tội nghiệp của Neville. Sau khi xơi hết cái đùi gà, bụng của Harry bỗng dấy lên cảm giác tội lỗi với Neville, cậu ta nói không đúng, nhưng hình như .. cũng không có sai. Chính Harry còn không rõ thứ tình cảm giữa cậu và Draco lúc này là gì . Thở dài, Harry quay sang phía Neville :

–         Mai cậu có kế hoạch gì chưa ?

–         Ừm mình định qua Hồ Đen để bắt Aquatic, chỉ có thể bắt nó vào trong mùa này thôi, cậu có muốn đi cùng mình không ? Nó có thể hơi nhàm chán nhưng..

–         Tốt hơn là mình nằm ườn trong phòng . – Harry cười,nói đỡ cho Neville câu cuối. Neville ngay sau khi hiểu được ý của Harry mắt liền sáng rõ, cặp má hồng hồng cùng nụ cười khiến cậu có vẻ đặc biệt đáng yêu.

–         Vậy chiều mai, à không từ trưa mai luôn nhé ! – Harry không trả lời, chỉ cười rồi gật đầu trước gương mặt háo hức kia.

***

Đôi chân Harry lạnh cóng sau khi ngâm trong làn nước lạnh của Hồ Đen  hơn 1 tiếng, bên cạnh cậu là Neville – người cũng trong tình trạng tương tự.

–         Mình xin lỗi, Harry. Mình cứ nghĩ là nó dễ bắt lắm, ai ngờ..

–         Không .. có.. gì.. – Harry nói trong khi cả thân mình đang run lập cập.

–         Cậu nên bờ trước đi, mình sẽ cố tìm thêm 15 phút nữa, nếu không có thì đành chịu vậy ! – Neville thở ra 1 làn khói trắng, chiếc mũi cùng đôi má của cậu vì chịu lạnh giờ đã chuyển dần sang màu đỏ.

Harry vốn định nhân đạo ở lại cùng Neville, nhưng làn nước lạnh Hồ Đen không cho cậu làm thế, thế nên, cậu liền nhanh mà bước lên bờ. Thoát khỏi cái lạnh cóng của làn nước Hồ Đen, người Harry cơ hồ ấm áp lên đôi phần. Rồi chân thấp chân cao, Harry cố gắng xỏ vào chân mình chiếc giầy ấm áp. Bỗng một tiếng gọi từ sau lưng truyền đến . Cậu vì thế giật mình, suýt chút nữa đã ngã xuống nền cỏ.

–         Blaise ?? – Harry và Neville cùng đồng thanh.

–         Cậu và Harry đang làm cái quái gì ở đây ??  – Harry có thể nhận thấy ánh mắt Blaise mang 1 nỗi bực dọc, nhưng vì sao thì cậu chịu.

–         Harry giúp..m..ìn.h..

Không hiểu vì lạnh hay sợ Blaise mà câu nói của Neville đứt đoạn, ngắt quãng. Thấy vậy Harry đành lên tiếng :

–         Mình giúp cậu ấy bắt Aquatic .

–         Lại là cái Aquatic chết tiệt gì đó hả ? Tại sao cậu lại có hứng thứ với cái thứ đó ??

–         Nó.. thú vị mà.. – Neville lắp bắp.

–         Thú vị cái con khỉ !! Mau lên bờ trước khi toàn thân cậu không khác gì 1 tảng băng !! . Neville tội nghiệp đang định bước lên bờ thì mặt nước bỗng có chút lăn tăn.

–         Là Aquatic !! – Neville chẳng thiết tha suy nghĩ gì nữa, vồ lấy cái thứ  gọi là Aquatic vừa trồi lên trên mặt nước.

Và sau vài giây, Neville ướt như chuột lột, nhưng khuôn mặt lại tươi cười, vui sướng ngắm nhìn cái thứ trong tay. Cái gọi là Aquatic đó nhìn chẳng khác cá là bao, duy chỉ có điều nó trong suốt, nhũn nhũn như thạch.

–         Đồ ngu, cậu ngu đến mức nào vậy ? Chẳng lẽ đến mức không biết rằng nước ở Hồ Đen vào mùa này lạnh như thế nào sao !! Hơn thế nữa, lại còn nhảy xuống hồ chỉ để tóm lấy cái con Aquatic ngu ngốc này đó nữa chứ !!

Blaise nghiến răng, dường như muốn điên lên, đôi mắt trừng trừng về phía Neville. Neville á khẩu, 1 phần vì sợ, 1 phần vì lạnh đến phát run lên. Blaise không biết có nhận ra điều đó không, chỉ im lặng nhìn Neville rồi tiến đến, nắm lấy cổ tay cậu rồi kéo đi.

–         Để xem tôi trừng phạt cậu thế nào, đồ ngốc !!

Blaise quắc mắt nhìn Harry chưa đến nửa giây rồi kéo Neville đi trước khi Harry có ý định ngăn cản. Harry thở dài, vốn định quay trở lại về phòng trước khi chính mình bị biến thành cục đá. Nhưng 1 thứ gì đó khiến cậu nghĩ lại. Nơi đây tuy lạnh, vắng vẻ, nhưng so với gian phòng lạnh lẽo thiếu hơi người kia thì ít ra, nó còn có thể làm tâm trạng cậu dịu bớt cô đơn đi một chút. Ngồi phịch xuống gốc 1 thân cây đại thụ, Harry hướng mắt ra phía Hồ Đen, không khí lành lạnh cùng những làn gió khiến cậu ngủ quên đi lúc nào không hay..

***

Chẳng biết cớ sao, từ lúc chuyển sang sống cùng với Draco, cậu luôn có những giấc mơ kì lạ, giờ đây cũng không có ngoại lệ.

Trong lần này, cậu mơ thấy có thể ngửi được một mùi hương quen thuộc, được cảm nhận hơi ấm làm tan đi cái lạnh giá của những cơn gió nơi Hồ Đen.

Cậu còn mơ hồ cảm thấy như ai đó đang bồng cậu, cái cảm giác lúc cậu tựa vào ngực người đó có phần giống với khi cậu rúc vào lòng tên đáng ghét kia. Vốn tưởng lạnh mà thật ra lại ấm áp, vững chãi vô cùng.

Cậu thật thích những lúc như thế nên giấc mơ này vô thức mà khiến cậu mỉm cười.

Chỉ có điều cậu ‘hơi’ không được thích là cái tên kia dám hôn cậu, thôi không sao, trong mơ thì  ít ra là cậu có thể cho phép. ( Ngoài đời giãy dụa tí rồi vẫn đồng ý lại còn =.= )

Xảo quyệt chương 8

Chương 8

Đứng cạnh Draco là 2 người hoàn toàn lạ lẫm. Trước hết là một người đàn ông béo ụ, đôi mắt quắc lên vẻ thâm hiểm không che dấu, chiếc mũi khoằm cùng đôi môi mỏng dính và những ngấn thịt chảy trên mặt chẳng phù hợp với chiếc áo vest màu nâu sang trọng lão đang mặc trên người. Nhìn có thể hiểu ra là kiểu người thừa tiền phát tướng. Bệnh của hầu hết người giàu, Harry nghĩ ( ngươi không giàu sao Harry, mà loại ngươi ra thì Draco yêu dấu cũng giàu mà đâu có béo !! ). Đứng bên cạnh lão lại là 1 hình ảnh gần như trái ngược, đó là 1 người đàn ông cao hơn hắn 1 cái đầu, quần áo bạc màu và có phần bẩn thỉu, mái tóc dài rối tung lên, làn da tuy nhợt nhạt nhưng thân hình cao to đủ hiểu là hắn không hề yếu ớt.

–         Chúng ta lại gặp nhau ! – Lão béo cười nham hiểm.

–         Phải !– Draco đáp lạnh nhạt.

–         Dạo này ngài làm ăn chắc thuận lợi ? – Harry có thể nhận thấy mùi xảo trá trong câu hỏi của lão ta.

–         Rất thuận lợi, dù cũng không phải là không có khó khăn. Nhưng mấy trò vụn vặt của bọn tiểu nhân thì chẳng đáng nói đến làm gì. – Mặt lão khẽ biến sắc nhưng sau 1 giây đã lại cười nói.

–         Phải, đối với ngài Draco thì là gì chứ ! – Lão cười ha hả.

–         Cũng nhờ ngài nhường cho tôi quyền buôn bán tại Veckin ( cái này bịa, đừng tìm trong HP, vô ích ) nên chuyện làm ăn của tôi ngày càng thuận lợi.

Nụ cười trên môi con cáo già kia bỗng tắt ngúm, mà giờ thì Draco cũng chả quan tâm, chào 1 cái hờ hững rồi quay lưng đi về phía Harry.

Harry dù biết Draco đang tiến tới nhưng vẫn không thể nào rời mắt khỏi cái khuôn mặt đang tím tái vì tức giận kia. Harry đần ra, chỉ đến khi thấy lão rút từ trong khuôn ngực ra cây đũa phép, nhắm thẳng về phía Draco, từng giây thần kinh của Harry phản ứng lại ngay tức khắc, nhanh chóng vòng qua đỡ cho Draco câu chú vừa bắn ra. Cũng may, những tháng năm chiến đấu chống lại Voldermort khiến cậu thừa đủ kinh nghiệm mà đánh văng cái câu thần chú kia. Chỉ tiếc do vội vã chuyển mình lên Harry liền mất đà mà ngã chúi xuống đất. Đám đông bắt đầu bu lại xung quanh bốn người. Draco sắc mặt trắng bệch vẫn không có bất kì động tĩnh gì. Vài giây sau. Harry mới nhận thấy môi Draco mấp máy.

–         Cru..

–         Expelliarmus !! – Harry bắn ngay tiếp một câu thần chú về lão béo kia, khiến hắn bị văng ra đất rồi nằm ngay đơ.

Quay sang nhìn Draco bằng ánh mắt giận dữ, Harry nắm lấy tay Draco rồi nhanh Độn Thổ về trường Hogwart

– Anh bị điên sao ?? Cư nhiên dám sử dụng câu chú đó trước mặt bao người ! – Harry phẫn nộ hét lên, trong đôi mắt xanh của cậu hằn lên những tia máu đỏ. Phải mất một lúc sau, Draco mới trả lời cậu :

– Hắn.dám.tấn.công.cậu.thì.sẽ.phải.chết.. – Draco nói rành rọt từng chữ, đôi mắt kiên định hướng thẳng về phía Harry. Harry có phần lúng túng, câu chữ lại có phần loạn xạ :

– Hắn.. cũng có tấn công, nhưng tôi đâu có sao, mà này, anh nghĩ tôi dễ bị trúng đòn thế sao, anh nghĩ tôi là ai chứ. Sau này đừng có làm thế !!

– Cậu là Harry – người đánh bại chúa tể hắc ám, anh hùng của giới phù thủy.. – Harry có phần phổng mũi.

– Nhưng đối với tôi, cậu chỉ đơn thuần là 1 ‘thằng ngốc’ cần được bảo vệ.

Harry á khẩu, cậu nên làm gì đây, đấm thẳng 1 cách đầy tức giận vào mặt kẻ gọi cậu là thằng ngốc hay là cảm động trước câu nói của hắn. Tâm trạng cậu giờ đây quả phức tạp hết sức.

–         Và cậu..là người tôi yêu.

Harry mặt ngay lập tức đỏ phừng lên, cúi đầu không dám ngẩng lên, hệt như 1 đứa con gái e lệ sau khi nhận được lời tỏ tình. Draco cười mỉm, tên ngốc này quả thật càng lúc càng đáng yêu. Nắm nhẹ lấy đôi tay vì bối rối mà khua loạn lên của Harry, Draco khẽ phả 1 hơi thở ấm áp vào phía mu bàn tay kia, rồi nhân lúc Harry ngẩng đầu lên mà nở 1 nụ cười. Harry tiếp tục ngẩn người.

–         Người cậu lạnh thật, mau về phòng thôi, tôi muốn ‘sưởi ấm’ cho cậu.

Nhận ra ngụ ý có chút gian tà trong câu nói kia, Harry liền giật ngay tay ra, quay đầu che đi đôi mắt phừng phùng, lí nhí mà nói :

–         Tôi không có cần !!

–         Tôi thì có đấy, vì giúp cậu mà giờ tôi cả người lạnh cóng, muốn được sưởi ấm 1 chút cũng không được sao ? – Draco nũng nịu.

–         Cũng..không phả.. – Tên đáng ghét này, sao cứ luôn dồn Harry vào thế bí.

–         Vậy có nghĩa là được !  – Draco cười gian xảo, ngay sau đó nắm tay Harry rồi bất ngờ mà hôn trộm vào môi Harry 1 cái.

–         Ngươi là tên dê cụ mà !!

–         Chỉ với cậu thôi ! – Draco lại với tới nắm tay Harry. Harry cũng chẳng buồn gạt ra, thở dài rồi khẽ nói :

–         Hứa với tôi, cậu sẽ không bao giờ sử dụng những câu chú đó nữa.

–         Tôi hứa !Nhưng tôi không chắc có thể giữ mãi lời hứa này, Harry à.

***

–         Bác Hargid, mau nhanh lên, bác lỡ chuyến tàu mất ! – Hermione giục giã.

–         Bình tĩnh nào Hermione, 15 phút nữa tàu mới chạy mà, cháu như vậy cứ như là muốn đuổi bác đi vậy ! – Hargid nhíu mày, vứt hành lí nặng trịch cho nhân viên xếp đồ của nhà ga.

–         Cháu chỉ lo cho bác, còn ai lại muốn bác đi chứ.. – Mắt Hermione nhòe nước.

–         Bác nhớ phải giữ gìn sức khỏe, phải cẩn thận, nhất là lúc ở với lũ rồng, đặc biệt cẩn thận con đuôi gai. Cả con.. cũng gây nguy hiểm, con.. tuy hiền cũng phải cẩn thận, ..v..v..

Hargid đứng nghe Hermione dặn dò mà muốn đau cả tai. Cuối cùng không chịu được con bé nhiều lời mà lên tiếng :

–         Thôi mà, bác là người hiểu rõ rồng hơn bao giờ hết, đâu cần phải dặn bác làm như thế nào Hermione.

–         Cẩn thận không thừa mà bác Hargid, cháu còn muốn nói..

Từ xa, tiếng những cột khói phun lên từ cái đầu máy hơi nước như muốn nhắc rằng đã đến lúc khởi hành.

–         Ta.. phải đi rồi ! – Hargid chậm chạp xoay lưng, xong lại ngoái nhìn lại lũ trẻ, cứ như là không muốn rời đi. Lũ trẻ cười, nhào tới ôm Hargid, chẳng lâu sau, trên mắt ‘lão khỗng lồ’ ấy đã rớm lệ.

–         Các cháu ở lại không được nghịch ngợm đâu đấy, bác sẽ nhanh chóng về thôi, sẽ nhanh.

Sau 1 hồi bịn rịn, cuối cùng Hargid cũng leo lên tàu, chiếc tàu cũng dần nhanh chuyển bánh, Hargid chưa vào trong toa mà vẫn đứng ở phía cửa lên xuống, vẫy tay tạm biệt chúng. Harry cũng vẫy tay chào lại, cuối cùng thì Hargid cũng khuất đi xa, Ron đang an ủi Hermione cũng ra dấu cho Harry quay trở về trường. Harry khẽ thở dài, Hargid đi rồi, kì nghỉ sắp tới của cậu ắt hẳn sẽ rất cô đơn, vốn là định cùng nhà Weasley tận hưởng kì nghỉ, nhưng cứ nhớ đến mình là người chia tay Ginny, Harry đành dừng ngay cái ý nghĩ đó lại. Thôi kệ, dù sao cũng không phải lần đầu tiên cậu đón giáng sinh 1 mình.

***

Harry trở về phòng , vốn tưởng cái tên biến thái kia sẽ nhảy vồ ra ‘đón’, vậy mà trong phòng im lặng như tờ, Harry cẩn thận chầm chậm đi vào phòng, ai biết được cái tên sắc lang kia đang có ý đồ gì. Nhưng đến khi vào đến chính giữa phòng, cư nhiên vẫn chẳng có gì xảy ra. Chắc hắn đi vắng, thôi kệ, cậu đi tắm rồi ngủ một giấc vậy, hôm nay mệt quá đi ! Đi về phía tủ quần áo, Harry liền nhận ra một mảnh giấy đang gài trên đó.

–         Tôi về nhà nghỉ Giáng sinh.

Hừ, thì ra hắn đã an ổn mà về nghỉ giáng sinh, để cậu 1 mình lại đây, lại còn nhanh nhanh chóng chóng, 1 lời từ biệt cũng không thèm có. Xem ra cậu đối với hắn không là gì mà, Harry xé vụn tờ giấy rồi hướng về phía phòng tắm trong nỗi bực tức vô cớ. Draco, ngươi là đồ chết tiệt !!

Không biết có ai dõi theo fic mình k nữa nhưng vẫn cứ ham hố sáng tác, cơ là vì tình yêu với Drarry thôi 🙂